Tôi bước từng bước chậm qua cổng nghĩa trang. Mặt trời trên đầu đang chiếu xuống những tia nắng gay gắt. Bây giờ là cuối tháng Bảy, là khoảng thời gian nóng nhất trong năm của Canada. Nếu có ai đó đặt chân đến đây trong những ngày mùa đông, những ngày mà hàn thử biểu không bao giờ nhích lên nổi đến -15 độ C, thì người ta sẽ không bao giờ tin rằng vào mùa hè ở đây lại có thể có những ngày trời nóng đổ lửa như thế này. Bởi vậy ở đây mỗi năm người ta chọn hai tuần lễ nóng nhất vào cuối tháng Bảy để làm thời gian nghỉ hè cho hầu hết mọi người. Và Khiêm cũng nhân dịp nghỉ hai tuần này để hẹn với Thanh qua đây thăm mộ Hạnh.
Nhỏ Thanh sau khi nghe tôi kể hết mọi chuyện đã không tán thành ý kiến của tôi. Nó không muốn tôi cứ để cho Khiêm ngỡ rằng Hạnh đã chết. Thanh nói Khiêm đã rất hối hận khi nghe tin Hạnh chết thì đừng tàn nhẫn bắt chàng phải sống với nỗi hối hận này suốt đời. Nó còn nói nếu tôi đã thấu hiểu thế nào là tình yêu chân chính thì không việc gì phải ngại khi gặp lại Khiêm để nói cho rõ mọi việc. Rồi nó hẹn tôi hôm nay đến nghĩa trang để chờ, nó sẽ đưa Khiêm đến gặp tôi. Tôi hỏi tại sao không chọn một nơi nào khác để gặp nhau mà lại phải đến nghĩa trang. Thanh đã trả lời một câu thật chí lý, rằng mày và Khiêm gặp nhau để cùng chôn đi một mối tình, nếu không đến nghĩa trang thì đi đâu?
Tôi ngồi ghé xuống chiếc ghế gỗ dưới một tàn cây rợp mát, lơ đãng nhìn ra xa. Con người khi sống bon chen, giành giựt. Lúc chết đi ai cũng giống nhau, chỉ được một vuông đất nhỏ để gửi hộp tro tàn, có ai đem được theo mình nhiều hơn đâu. Tôi mỉm cười với mớ triết lý vụn của mình. Nếu ai cũng thấu hiểu cái triết lý này giống như tôi, thì thế giới này có lẽ chẳng có chiến tranh và thù hận.
Có tiếng bước chân lao xao đến gần, tôi chậm rãi quay người lại. Từ hôm biết là mình sắp gặp lại Khiêm, có một điều lạ là tôi cảm thấy lòng mình thật bình thản, tuy không tránh khỏi xúc động. Hình như tình cảm trong tôi đã trở nên rất chính chắn, trái tim tôi đã biết bây giờ Khiêm không còn là của tôi cho nên nó cũng không khiến tôi hồi hộp.
Khiêm đứng đó, im lặng nhìn tôi. Chàng đã già đi rất nhiều. Có lẽ cuộc sống khổ cực trong thời gian bị giam giữ nơi nhà tù cộng sản đã làm chàng già trước tuổi, cũng giống như bao nhiêu tù nhân chính trị của chế độ cộng sản mà tôi đã gặp trước đây. Tôi lên tiếng trước:
– Chào anh Khiêm, anh có khỏe không? Anh không nhận ra Hạnh sao mà nhìn sững vậy?
Khiêm bước tới một bước, chàng có vẻ xúc động hơn tôi. Cũng phải, Thanh chỉ mới vừa cho Khiêm biết tin tức của tôi trên đường từ phi trường đến đây thôi, làm sao chàng ngăn được xúc động. Giọng Khiêm hơi run:
– Hạnh vẫn còn sống thật chứ? Vậy mà cô Thanh nỡ gạt anh từ hôm nọ đến giờ…
Tôi lắc đầu:
– Anh đừng trách Thanh, là ý của Hạnh thôi. Cái thư hôm đó là của Hạnh viết cho anh, không phải là Thanh viết…
Tôi hơi ngạc nhiên với chính mình, dù không cố tình nhưng tôi đã trở lại xưng tên với Khiêm như ngày mới quen nhau. Cuộc gặp gỡ diễn ra khá tự nhiên, không gượng gạo như tôi đã từng tưởng tượng. Khiêm hình như đã lấy lại bình tĩnh, chàng ngồi xuống cạnh tôi. Nhìn tôi, Khiêm hỏi:
– Cuộc sống của Hạnh bây giờ ra sao?
Tôi đáp nhỏ:
– Tất cả giống như trong thư Hạnh gửi anh hôm nọ, chỉ khác một điều là Hạnh vẫn còn sống…
Mắt Khiêm như phủ một lớp sương mờ:
– Nghĩa là Hạnh đã ly dị lâu lắm rồi, và vẫn sống một mình nuôi con?
Tôi cười nhẹ:
– Bây giờ thì con nuôi Hạnh chứ không phải Hạnh nuôi con nữa. Minh đã hơn ba mươi rồi, năm sau nó sẽ cưới vợ…
Giọng Khiêm có vẻ bức rức:
– Như vậy về sau Hạnh sẽ phải sống một mình?
Tôi nhìn Khiêm:
– Hạnh cũng sắp… bước thêm bước nữa rồi anh ạ. Tuổi về chiều ở xứ này mà sống một mình thì buồn chết…
Tôi nghĩ đến Lâm khi nói như vậy với Khiêm. Ý nghĩ này không phải tôi cũng đã từng có trước khi liên lạc lại với Khiêm sao? Ngày xưa còn trẻ, tôi còn nông nổi nên không tạo dựng được hạnh phúc với Cường. Nhưng bây giờ đã khác, tôi tin rằng với ý chí và lòng quyết tâm của mình tôi sẽ tìm được hạnh phúc bên cạnh Lâm. Cũng như Khiêm, chàng đến với Trang không phải vì tình yêu, vậy mà bây giờ chàng vẫn có thể tìm thấy hạnh phúc. Hạnh phúc có rất nhiều mặt và tùy theo quan niệm của mỗi người. Mang đến niềm vui cho người khác cũng là một niềm hạnh phúc. Lâm đã kiên trì theo đuổi tôi mười năm nay, thì Lâm rất xứng đáng được tôi mang lại hạnh phúc. Khiêm nhỏ giọng:
– Nếu như vậy thì anh cũng yên lòng. Hạnh biết không, hôm đó nghe tin Hạnh mất anh thật đau khổ. Bây giờ nhìn thấy Hạnh mạnh khỏe và vẫn còn trẻ đẹp như thế này anh cảm thấy thật mừng.
Tôi hơi đỏ mặt:
– Anh vẫn… ba hoa như ngày xưa. Hạnh già rồi mà làm sao trẻ đẹp như anh nói được…
Khiêm cười, tôi nhìn Khiêm, nụ cười của chàng vẫn còn rất quyến rũ. Hình ảnh hôm nào ngồi trên ghế đá bên cạnh chàng trên đồi cho chàng coi bói trở về trong trí tôi. Tôi cúi mặt, không muốn Khiêm đọc được cảm nghĩ của mình. Khiêm cũng im lặng. Một lúc sau, Khiêm lên tiếng:
– Nếu anh đoán không lầm thì Hạnh cũng đang có một hoài niệm giống anh…
Tôi ngước nhìn vào mắt Khiêm, ánh mắt thăm thẳm của chàng như chất chứa rất nhiều điều muốn nói. Và rồi tôi hiểu, tôi hiểu tất cả những gì chàng muốn nói mà không tiện nói thành lời. Cũng giống như tôi, tình yêu của chàng dành cho tôi ngày nào vẫn không hề thay đổi. Nhưng giữa chúng tôi bây giờ là gia đình của chàng. Trách nhiệm và bổn phận là cái hàng rào vô hình nhưng khá kiên cố đã ngăn chận chúng tôi đến với nhau. Dù không nói ra nhưng như vậy cũng đã quá đủ cho tôi. Khiêm vẫn còn yêu tôi như tôi vẫn yêu chàng. Bao nhiêu đó cũng khiến cho tôi cảm thấy sự hy sinh của mình có ý nghĩa và đã đủ cho tôi mang theo làm hành trang để dấn thân tiếp tục đi hết quãng đường còn lại.
Khiêm vẫn nhìn tôi, và tôi nhận ra được rằng chàng cũng đã đọc được tất cả những gì tôi muốn nói với chàng qua ánh mắt. Hơn lúc nào hết, chúng tôi cảm thấy thật gần nhau. Khiêm chợt cười nhẹ:
– Coi bộ nghề thầy bói của anh không khá, Hạnh nhỉ?
Tôi cười:
– Anh đoán đúng đó chứ, anh nói Hạnh tình duyên trắc trở đã đúng rồi, còn Hạnh có tướng mệnh phụ chắc cũng sắp đúng…
Khiêm nhìn tôi không hiểu, tôi cười:
– Người đàn ông đang theo đuổi Hạnh là một dân biểu. Biết đâu mai mốt ông ta ra ứng cử rồi trở thành ông lớn thì Hạnh sẽ trở thành mệnh phụ mấy hồi…
Khiêm cũng cười:
– Nếu đúng vậy chắc anh phải đổi sang nghề coi bói quá. Nghề này coi bộ dễ kiếm tiền hơn nghề thợ điện…
Chúng tôi cùng cười. Một cơn gió nhẹ thoảng qua mang theo hương thơm của cây cỏ. Tôi hít vào một hơi dài, cảm thấy trong lòng thật nhẹ nhàng và thoải mái. Tôi nhìn sang Khiêm, trong ánh mắt chàng bây giờ tôi đọc được một lời giao ước, rằng kể từ bây giờ chúng tôi sẽ cùng vun xới hạnh phúc cho chính mình để cùng đem đến hạnh phúc cho đối phương. Không gian xung quanh thật yên tĩnh. Lần đầu tiên trong cuộc đời tôi cảm thấy tâm hồn mình thanh thản lạ thường. Tất cả đều là phù du, chỉ có tình yêu chân chính mới tồn tại mãi mãi…
(Truyện ngắn cực hay tại Truyendammy.vip)