VN88 VN88

Thôi xót xa chuyện tình chúng mình

Và như những chuyện tình chớp nhoáng thời chinh chiến, từ đó chúng tôi bắt đầu yêu nhau. Đối với Khiêm, có lẽ tôi không phải là người tình đầu của chàng. Riêng tôi, tôi yêu Khiêm bằng một tình yêu nồng nàn và đam mê của tuổi vừa mới lớn.

Thời gian đầu, Khiêm gửi thư về địa chỉ nhà của tôi. Nhưng sau đó, bố mẹ tôi biết được, mắng tôi một trận và cấm tuyệt tôi quen biết với bạn trai trong thời gian còn đi học. Tôi phải mượn địa chỉ của nhỏ Thanh để tiếp tục liên lạc với chàng.

Cuối niên khóa đó, không hiểu có phải đúng như lời bố tôi mắng là tôi chỉ lo yêu đương vớ vẩn không lo học hành hay không mà tôi đã thi rớt tú tài hai. Không đi học, tôi giống như một tù nhân bị giam lỏng. Bố mẹ tôi để ý và kiểm soát giờ giấc đi về của tôi nhằm ngăn chặn tôi tiếp tục liên lạc với Khiêm. Bố tôi nói nếu tôi muốn lấy chồng thì bố mẹ sẽ chọn nơi xứng đáng để gả tôi chứ hai người không bao giờ chấp nhận cho tôi lấy chồng lính, dù rằng Khiêm lúc đó đã là sĩ quan tốt nghiệp trường võ bị Đà Lạt, tương lai có rất nhiều triển vọng. Bố mẹ tôi cho rằng lấy chồng lính không biết ngày nào sẽ trở thành góa phụ. Tôi đã khóc hết nước mắt và xử dụng tất cả những biện pháp mà tôi có thể xử dụng được để phản đối ý của bố mẹ, nhưng không thể lay chuyển được.

Tưởng rằng người lớn chỉ hăm dọa cho tôi sợ thôi, nào ngờ có một ngày người ta đem trầu cau đến dạm hỏi tôi thật, và bố mẹ tôi độc đoán đã thay thế tôi nhận lời. Tôi nhắn tin cho Khiêm xin về phép để xem chàng tính sao.

Hôm đó là một buổi chiều Chúa nhật giữa năm 74, trời cũng mưa nhè nhẹ lất phất như hôm nay nhưng không gian là khung trời thơ mộng ở Đà Lạt. Khiêm dìu tôi đi bộ dưới cơn mưa nhẹ, hai chúng tôi cùng che chung một chiếc áo. Khiêm choàng tay qua ôm chặt lấy vai tôi. Tôi dịu dàng nép sát vào người chàng. Người ta nói Đà Lạt là thành phố dành cho những đôi tình nhân cũng đúng. Ở đây người ta có thể ôm nhau thân mật ngoài đường mà không phải sợ những ánh mắt tò mò, dò xét của những người xung quanh. Có lẽ vì khí hậu lạnh lẽo, những người đi một mình thì lo vội vã cắm cúi đi cho mau về nhà để trốn lạnh, còn những người có đôi thì đâu còn ai trong mắt họ ngoài tình nhân của mình. Không khí lành lạnh, mưa bụi lất phất bay, khung cảnh thật thơ mộng và trữ tình. Nhưng cả tôi lẫn Khiêm hình như không ai còn tâm trí đâu để mà cảm nhận được cái đẹp lãng mạn của thiên nhiên lúc đó. Chúng tôi đang buồn, cái tin bố mẹ ép tôi lấy chồng làm Khiêm như hụt hẩng. Bởi vì trớ trêu thay người chồng đó lại không phải là chàng, dù bố mẹ biết rằng tôi và Khiêm lén lút yêu nhau cả năm nay.

Khiêm xoa nhẹ vai tôi, hỏi nhỏ:
– Em đã nghĩ ra cách gì chưa?

Tôi đáp chậm rãi:
– Theo em thì không còn cách nào khác ngoài cách anh phải đến gặp bố mẹ em và trình bày việc của chúng mình, biết đâu hai người gặp anh sẽ thích và không ép em phải lấy chồng liền…

Khiêm trầm ngâm:
– Có lẽ em nói đúng, anh đành phải liều một phen vậy…

Tôi gượng cười:
– Thật ra bố mẹ em cũng là những người nói lý lẽ, không phải họ thật dữ dằn và vô lý như anh tưởng tượng đâu…

Khiêm im lặng, tôi biết chàng đang lo. Thật ra tôi nói vậy để trấn an Khiêm, chứ tôi biết rằng rất khó có thể làm bố mẹ tôi thay đổi khi hai người đã quyết định một việc gì.

Rồi cái ngày quan trọng đó cũng đến. Khiêm quần áo chỉnh tề đến gặp bố mẹ tôi. Biết hai người không thích lính nên chàng mặc đồ civil, quần tây áo chemise thật chững chạc. Thái độ của bố mẹ tôi khi đón tiếp Khiêm cũng không đến nỗi quá lạnh nhạt, hy vọng chớm lên trong lòng tôi. Sau khi hỏi Khiêm những câu hỏi theo thủ tục thông thường, bố tôi đứng dậy gọi Khiêm theo ông vào phòng sách nói chuyện. Tôi cũng đứng dậy dợm đi theo định làm hậu thuẩn cho Khiêm khi cần, nhưng mẹ tôi đã giữ tôi lại, bà bảo để cho đàn ông họ nói chuyện với nhau. Tôi đành ngồi lại phòng khách mà trong lòng thật không yên.

Khoảng nửa giờ sau, Khiêm rời phòng sách và chào mẹ tôi ra về. Tôi theo tiễn chàng ra cửa, nhìn nét mặt Khiêm tôi không đoán được điều gì, chỉ thấy chàng có vẻ tư lự như đang suy nghĩ về một vấn đề gì đó. Khiêm chỉ nói vắn tắt là sẽ kể cho tôi nghe sau rồi ra về. Điều mà tôi không bao giờ có thể ngờ là chàng đã chẳng bao giờ kể cho tôi nghe. Bởi vì từ sau hôm đó cho đến lúc tức tưởi gạt lệ đi lấy chồng, tôi không hề gặp lại Khiêm. Và mãi đến bây giờ, hơn ba mươi năm sau cũng không nghe tin tức gì về chàng cả.

Sau đó tôi hỏi là có phải bố tôi đã nặng lời mắng chửi Khiêm khiến chàng tự ái hay không. Nhưng bố tôi bảo rằng ông chỉ nói lý lẽ với Khiêm thôi và ông cho rằng Khiêm quyết định xa tôi, vì chàng biết nghe theo lẽ phải. Phần tôi, tôi rất giận chàng. Theo tôi nghĩ thì cho dù có quyết định xa tôi đi nữa, Khiêm cũng nên gặp tôi một lần và nói thẳng với tôi. Tại sao phải cố tình im lặng và trốn tránh tôi như thế. Lý trí bảo tôi đừng yêu Khiêm nữa nhưng tôi lại chẳng tài nào điều khiển nổi con tim mình. Càng muốn quên Khiêm tôi lại càng cảm thấy nhớ chàng day dứt.

Cuối năm 74, nghe theo lời khuyên của bố mẹ và cũng muốn thật lòng dứt khoát tình cảm với Khiêm, tôi đồng ý đám cưới. Chồng tôi là một thương gia, xuất thân từ một gia đình khá giả và được miễn dịch vì lý do gia cảnh, đó là lý do chính khiến bố mẹ tôi đã chọn Cường làm rể. Tôi nghĩ là sau khi lấy chồng tôi sẽ dần dần quên Khiêm và mối tình đầu, nhưng thực tế lại không phải như vậy. Nỗi nhớ thương Khiêm vẫn âm ỷ trong lòng tôi.

Quan hệ giữa tôi và Cường trở nên phức tạp hơn, khi Cường tình cờ đọc được nhật ký của tôi, và biết được rằng trong tim tôi lúc nào cũng ấp ủ một hình bóng khác.

Câu chuyện cũng chưa ngã ngũ đến đâu thì xảy ra biến cố tháng Tư đen. Cường tạm thời gác lại mọi chuyện và đưa tôi lên tàu rời Việt Nam vào ngày 29/4. Sau một thời gian sống tạm ở đảo Guam, gia đình tôi được nhận định cư tại Canada. Khi đặt chân đến Canada tôi mới biết mình mang thai ba tháng.

Đối với người khác như thế nào tôi không biết, nhưng riêng với tôi, những ngày đầu tiên sống ở xứ người thật là một chuỗi ngày dài khổ sở. Từ sau khi biết tôi còn yêu người khác, Cường đối với tôi thật lạnh nhạt, ngay cả sau khi biết tôi mang thai, Cường cũng chẳng có vẻ vui mừng của một người sắp được làm cha. Tinh thần tôi trở nên thật căng thẳng, phần vì cái thai hành, phần vì có tâm sự mà không biết thổ lộ cùng ai. Cùng đi với chúng tôi chỉ có gia đình bên Cường, bố mẹ tôi nhất định không chịu rời bỏ quê hương cho nên tôi cảm thấy thật cô đơn. Ở Việt Nam dù gì ngoài bố mẹ, tôi cũng còn có một số bạn bè, có chuyện gì tôi cũng chia xẻ với chúng nó. Nhất là nhỏ Thanh, nhiều khi tôi cảm thấy nó hiểu tôi còn hơn chính tôi hiểu mình. Bây giờ có muốn tâm sự với nó thì phải viết thư, bưu điện Việt Nam dưới thời cộng sản chậm như rùa bò. Thư đi qua đi về mất gần hai tháng, chuyện quan trọng gì thì cũng trở thành nguội lạnh hết trơn. Cho nên sau mấy lá thư tôi không viết nữa, không nên làm cho những người còn ở lại vì tôi mà lo lắng.

Và như vậy, tôi giấu kín bao tâm sự xuống tận đáy lòng, cố gượng vui chờ ngày sinh nở. Cường đã xin được việc làm trong một hãng thực phẩm. Tôi biết Cường cũng chẳng hài lòng với cuộc sống ở xứ người, nhưng hình như chúng tôi không còn chọn lựa nào khác.
Rồi con trai tôi ra đời, đứa con chẳng thể làm một nhịp cầu để kéo chúng tôi lại gần nhau hơn như tôi đã thật lòng mong mỏi. Hạnh phúc của chúng tôi mong manh như sương khói, chẳng biết sẽ tan biến lúc nào. Có lẽ người ta nói đúng, một cuộc hôn nhân không xây dựng trên nền tảng của tình yêu sẽ rất dễ dàng sụp đổ, nhất là khi có kẻ thứ ba xen vào thì cái ngày mà chúng tôi xa nhau chỉ là vấn đề thời gian.

Khi bé Minh được một tuổi, Cường quyết định ly dị với tôi để cưới một người đàn bà thật sự yêu mình. Phải nói là lúc đó tôi không buồn mà lại cảm thấy trong lòng có phần nhẹ nhỏm. Tôi thật lòng cầu chúc cho Cường tìm được hạnh phúc. Bởi vì tôi biết nếu còn tiếp tục sống với tôi, cả hai chúng tôi sẽ chỉ kéo dài thêm đau khổ cho nhau.

Chỉ tội nghiệp cho bé Minh, không được sống với cha từ khi còn quá nhỏ. Nhưng cũng may là nó chưa đủ trí khôn để cảm thấy buồn và mất mát khi Cường dọn ra khỏi nhà. Cường đi rồi, tôi kiêm luôn trách nhiệm của người cha, cố gắng lo lắng chăm sóc cho bé Minh đầy đủ. Dù rằng khi ấy tôi còn rất trẻ, có nhiều người muốn tiến tới với tôi, nhưng lòng tôi dường như đã nguội lạnh. Tình yêu trong tôi như đã chết, tôi cố gắng nhưng không thể yêu ai được nữa. Tâm hồn tôi cằn cỗi, trái tim tôi chai lì và trống rỗng.

Thời gian lặng lẽ trôi, cuộc sống cứ đều đặn tiếp diễn, bé Minh lớn dần và rất ngoan. Tôi vẫn sống một mình với con. Cuộc sống của một gia đình đơn chiếc thật chẳng dễ dàng gì. Đã mấy lần tôi định bước thêm bước nữa nhưng khi nghĩ đến con, và nhớ lại sự khủng hoảng tinh thần trong khoảng thời gian làm vợ Cường, tôi đã bỏ ý định lấy chồng thêm lần nữa.

VN88

Viết một bình luận