Khiêm gật đầu:
– Nhờ chi tiết thứ hai…
Tôi suy nghĩ:
– Nhưng nhỏ Thanh đâu có mặc màu đỏ…
Khiêm nheo mắt:
– Hạnh quên là cô ấy cài một cái kẹp màu đỏ trên tóc sao?
Tuy không nói ra nhưng tôi thầm phục nhận xét và phán đoán nhạy bén của Khiêm. Sau này quen chàng lâu tôi còn biết Khiêm chẳng những thông minh mà còn rất dịu dàng và tế nhị. Hình như tôi chẳng tìm ra một khuyết điểm nào của chàng. Chưa kể Khiêm còn có rất nhiều tài vặt, chẳng hạn như tài coi bói. Có một buổi chiều sau khi chúng tôi quen nhau nửa năm. Khiêm về phép, chúng tôi cùng đi dạo trên đồi, tôi loay hoay tìm nhặt những quả thông khô. Khi quay lại tôi thấy Khiêm đang ngồi trên băng đá nhìn mình chăm chú. Mang theo những quả thông vừa nhặt được, bước lại gần chàng, tôi bắt bẻ:
– Ai cho anh nhìn lén Hạnh đó…
Khiêm cười:
– Anh nhìn thẳng chứ nhìn lén hồi nào, mà cũng không phải nhìn, anh đang… xem tướng cho Hạnh…
Như đa số phụ nữ mê bói toán trên trái đất này, tôi ngồi nhanh xuống bên cạnh Khiêm, hỏi dồn:
– Anh biết xem tướng sao? Vậy anh thấy tướng Hạnh ra sao? Có tốt không?
Khiêm lắc đầu:
– Anh chỉ biết chút ít qua sách vở thôi, nhưng nếu anh có thể kết hợp với chỉ tay của Hạnh, có lẽ sẽ đoán chính xác hơn…
Tôi mê coi bói đến nỗi quên cả giữ gìn ý tứ, buông luôn mấy quả thông khô xuống đất, xoè ngay bàn tay trước mặt Khiêm, giọng háo hức:
– Nè, anh coi chỉ tay dùm Hạnh đi…
Đến khi bàn tay của tôi đã bị Khiêm nắm lấy, tôi mới như sực tỉnh, xấu hổ định rút tay về nhưng thấy Khiêm vẫn tỉnh bơ chăm chú nhìn vào lòng bàn tay mình nên tôi đành ngồi im.
Khiêm khẽ nhíu mày như suy nghĩ, một lúc sau chàng ngẩng lên nhìn tôi hỏi:
– Hạnh muốn hỏi về chuyện gì?
Tôi ngập ngừng:
– Thì… tình duyên, gia đạo, học vấn… anh nhìn thấy cái gì thì nói cái đó…
Khiêm rào đón:
– Anh sẽ nói những gì anh biết được qua sách vở, có thể không đúng đâu. Hạnh nghe cho vui thôi, đừng quá tin nghe…
Tôi nóng nảy:
– Được mà, Hạnh biết rồi…
Giọng Khiêm chậm rãi:
– Theo tướng mệnh học, thì Hạnh có tướng mệnh phụ. Sau này Hạnh sẽ lập gia đình với một người có địa vị, tiếng tăm trong xã hội…
Khiêm hơi ngập ngừng rồi nói tiếp:
– … Nhưng theo chỉ tay thì đường tình duyên của Hạnh không được suông sẻ lắm, có thể phải gẫy đổ hay dang dở một lần rồi mới yên ổn được…
Tôi lo lắng:
– Như vậy là không tốt hở anh?
Khiêm vỗ nhẹ vào tay tôi, bàn tay mà không biết vô tình hay cố ý chàng vẫn nắm chặt tự nãy giờ, giọng trấn an:
– Theo anh thì tướng mệnh quan trọng hơn chỉ tay. Chỉ tay thì sáu tháng sẽ thay đổi một lần. Bây giờ Hạnh còn trẻ chưa đến tuổi lập gia đình, sau này biết đâu nó sẽ thay đổi tốt hơn…
Rồi như thấy tôi vẫn còn lo lắng, Khiêm xiết nhẹ tay tôi:
– Đã bảo nghe chơi cho vui rồi bỏ qua mà, anh đâu phải thầy bói thật sự đâu mà Hạnh lo. Mà dẫu có là thầy bói đi nữa thì bói toán cũng vẫn là dị đoan, không có căn cứ khoa học, dùng để giải trí thì được chứ tin tưởng quá thì không nên…
Nắng tắt dần, trời về chiều đã trở nên hơi lạnh. Bàn tay Khiêm thật ấm, cảm giác đến từ bàn tay khiến tôi chợt giật mình. Nỗi lo sợ vu vơ về tương lai bay mất, thay vào đó là sự xấu hổ vì mãi mê nghe bói toán mà tôi gần như đang tựa sát vào người Khiêm. Bàn tay của tôi thì vẫn đang nằm ngoan ngoãn trong bàn tay chàng. Tôi khẽ nhích người ra, muốn rút tay về nhưng Khiêm đã giữ chặt lại. Cánh tay kia Khiêm đã choàng qua vai tôi từ lúc nào, bây giờ đang từ từ khép lại. Tim tôi đập mạnh, tai tôi lùng bùng nhưng tôi vẫn nghe giọng Khiêm thì thầm:
– Hạnh định trả công thầy bói như thế nào đây?
Tôi ngước nhìn Khiêm xem chàng nói thật hay đùa. Gương mặt Khiêm đang kề sát tôi cho đến nỗi khi tôi ngẩng lên, đầu mũi tôi gần chạm vào mũi chàng, tôi vội cúi mặt tránh. Khiêm khẽ nâng cằm tôi, nhìn vào đôi mắt bối rối của tôi bằng ánh mắt đắm đuối của chàng. Khiêm lại hỏi:
– Sao không trả lời anh?
Như hụt hơi trong ánh mắt Khiêm, tôi đáp yếu ớt:
– Em… không biết…
Cho đến bây giờ tôi vẫn không hiểu tại sao trong giây phút bối rối đó tôi lại xưng em với Khiêm. Điều này khiến Khiêm hình như cảm động, giọng chàng hơi run:
– Chỉ cần em hứa với anh…
Quả nhiên Khiêm không bỏ lỡ cơ hội, tiếng em chàng gọi tôi nghe sao mà ngọt ngào, âu yếm. Tôi như mất hết cảm giác, định hỏi Khiêm muốn tôi hứa gì mà hình như các dây thần kinh trong tôi đã bị tê liệt hết nên mãi cũng không nói nên lời. Ánh mắt thăm thẳm của chàng như muốn thôi miên tôi. Như một phản xạ, tôi khép nhẹ mắt lại để trốn ánh mắt chàng. Bàn tay Khiêm vẫn còn giữ nhẹ cằm tôi, tôi cảm nhận được hơi thở của chàng đang từ từ kề sát vào mặt mình. Trước khi tôi kịp nghĩ mình phải làm gì thì môi chàng đã đặt lên môi tôi. Khiêm hôn tôi bằng một nụ hôn thật nhẹ, giọng chàng như gió thoảng, chàng nói tiếp câu nói đang nói dở:
– Hứa… suốt đời làm bà mệnh phụ của anh… làm hoàng hậu của lòng anh…
Khiêm lại cúi xuống, nụ hôn đầu làm cả người tôi như lên cơn sốt. Môi chàng mềm, hơi thở chàng thơm nồng mùi thuốc lá. Không biết bao lâu sau Khiêm mới rời khỏi tôi, biết chàng đang nhìn, tôi xấu hổ không mở mắt. Khiêm dùng ngón tay xoa nhẹ đầu mũi tôi, giọng trêu chọc:
– Mở mắt ra đi chứ bé, định ăn vạ anh sao?
Tôi giấu mặt vào ngực chàng, nũng nịu:
– Anh xấu…
Vòng tay Khiêm choàng ra sau lưng tôi, chàng hỏi qua nụ hôn nhẹ trên tóc:
– Anh làm gì mà em nói anh xấu?
Tôi ấm ức:
– Anh giả vờ làm thầy bói, lợi dụng thời cơ…
Khiêm cười nhẹ:
– Anh đâu có giả vờ, nghề tay trái của anh là nghề coi bói thật mà. Nhưng mà từ nay anh sẽ giải nghệ, tại anh đã tìm ra rồi…
Tôi rời khỏi ngực Khiêm, ngước mắt nhìn chàng:
– Anh tìm ra cái gì?
Khiêm lại cười, nụ cười của chàng vẫn làm tôi say đắm:
– Thì tìm ra… vợ chứ tìm ra gì…
Tôi đỏ mặt, biết ngay mình mắc bẫy Khiêm, tôi nguýt nhẹ:
– Ham lắm, ai thèm làm vợ anh, người ta còn đi học mà…
Khiêm nắm ngay cơ hội:
– Như vậy là em hứa sau khi học xong sẽ lấy anh phải không?
Tôi đấm nhẹ lên ngực chàng:
– Nói sao cũng không lại anh, nếu biết anh ba hoa thế này, hồi đó em… không thèm cho anh làm quen…