Giờ ra chơi, tôi mở lá thư trước mặt lũ bạn nghịch ngợm, thì ra người gửi thư chính là cái người “may mắn” đã nhận được cái khăn thêu và lá thư của tôi hôm Tết. Nội dung lá thư chỉ là cám ơn tôi đã có lòng nghĩ đến người ngoài tiền tuyến, và xin được xem tôi như một cô em gái hậu phương để tiếp tục trao đổi thư từ, mong có thể xoa dịu phần nào tâm hồn trống trải trong những buổi dừng quân.
Mấy nhỏ bạn tôi chia làm hai phe, một bên thì khuyến khích tôi viết thư cho Khiêm, bên kia thì khuyên tôi chớ có dây vào những quan hệ “anh tiền tuyến, em hậu phương” muôn phần rắc rối. Riêng tôi, thật sự tôi cảm thấy thông cảm với nỗi cô đơn của những người lính xa nhà, thiếu thốn về vật chất lẫn tinh thần. Và tôi đã quyết định trả lời thư cho Khiêm, mối quan hệ giữa hậu phương và tiền tuyến bắt đầu từ đó.
Sau ba tháng thư từ qua lại, Khiêm ngỏ ý muốn gặp mặt tôi trong một lần về phép. Đám bạn nghịch ngợm của tôi bắt được tin này và nhất định bày trò phá Khiêm. Tôi mỉm cười nhớ lại những gì đã xảy ra ngày hôm đó. Và cho mãi đến bây giờ tôi vẫn còn phục sự nhạy bén và nhanh trí của Khiêm. chẳng những đã giúp chàng thoát khỏi sự tấn công, mà còn thu phục được mấy nhỏ bạn phá phách của tôi.
Ngày hẹn với Khiêm, chúng nó nhất định đi theo tôi ra gặp chàng. Chúng tôi hẹn gặp nhau bên bờ hồ Xuân Hương gần nhà Thủy Tạ. Khiêm có vẻ hơi bất ngờ khi thấy cả đám con gái ùa tới vây lấy chàng. Nhỏ Phượng liến thoắng đánh phủ đầu:
– Anh có hẹn với nhỏ Hạnh phải không? Tụi em đều là bạn… rất thân của Hạnh. Nếu anh có thể đoán đúng trong sáu nhỏ này, nhỏ nào là Hạnh thì tụi em sẽ… vui lòng tác hợp cho đôi trẻ…
Cả bọn phá ra cười sau câu nói đùa của Phượng, tôi cũng cố giữ thái độ tự nhiên như mọi người để xem Khiêm có thể đoán ra không. Sau giây phút bất ngờ, Khiêm như đã lấy lại bình tĩnh. Chàng đảo mắt nhìn từng đứa, rồi bằng một thái độ tự tin Khiêm chỉ ngay tôi.
Cả bọn nhao nhao nhìn sang tôi phản đối. Nhỏ Dung nói:
– Có phải mày đá lông nheo ra hiệu cho hắn không?
Nhỏ Ngọc bồi tiếp:
– Hay mày cười mỉm chi với hắn?
Nhỏ Nga nhìn Hạnh:
– Ừ, tao cũng nghi nhỏ Hạnh về phe hắn chứ làm thế nào mà đoán tài thế…
Nhỏ Liên xỉ trán tôi:
– Chết mày nhé, mê trai phản bạn…
Tôi bị chúng nó mỗi đứa một câu tấn công tới tấp, thật là oan nhưng tôi biết mình chẳng thể nào cãi lại với mấy nhỏ mồm mép này. Nỗi uất ức khiến tôi nghẹn lời muốn khóc. Nhỏ Thanh vội ôm lấy vai tôi:
– Tụi mày chỉ giỏi đoán bừa, tao thấy nhỏ Hạnh không có làm gì hết…
Mấy nhỏ bạn tôi tuy nghịch ngợm nhưng lại rất sợ nước mắt, chúng nó thấy tôi sắp khóc nên không tiếp tục tấn công tôi mà lại quay sang Khiêm. Nhỏ Phượng nói hùng hồn như một luật sư đang biện hộ trước tòa:
– Để rửa sạch tội oan cho nhỏ Hạnh, anh Khiêm phải giải thích cho tụi này biết, vì đâu trong một thời gian ngắn mà anh đoán ra được Hạnh…
Khiêm cười, nụ cười làm gương mặt rắn rỏi của chàng trở nên thật quyến rũ, khiến cho đám con gái chúng tôi như ngơ ngẩn. Khiêm nhìn tôi và nói bằng một giọng trầm ấm:
– Không phải Hạnh giúp tôi đâu, các cô đừng nghi oan cho cô ấy, là tôi tự đoán ra thôi…
Nhỏ Nga thắc mắc:
– Nhưng anh đoán bằng cách nào?
Khiêm để ngón tay trỏ lên môi:
– Bí mật quân sự…
Mỗi đứa một câu xoay quanh Khiêm phản đối, cuối cùng Khiêm phải đãi cả bọn một chầu kem mới yên với chúng nó.
Trong một lần gặp nhau về sau tôi có hỏi Khiêm sao lại nhận ra được tôi thì Khiêm cười:
– Nhờ Hạnh đó…
Tôi mở to mắt:
– Hạnh đâu có làm gì mà nói nhờ Hạnh?
Khiêm nhìn tôi:
– Hạnh nói Hạnh ghét nhất màu đỏ, đúng không?
Tôi gật đầu, Khiêm nói tiếp:
– Hạnh còn nói Hạnh để tóc dài, phải không?
Tôi vẫn chưa hiểu:
– Như vậy thì có liên quan gì?
– Sao lại không? Chỉ cần hai chi tiết đó là anh đã tìm ra được Hạnh trong sáu cô rồi…
– Nhưng trong bọn có đến hai đứa tóc dài mà…