VN88 VN88

Tên kiếm khách phong lưu – Truyện 18+

Cô ả mời gọi gã nhiệt tình như vậy cũng có cái lí của nó. Tuy chàng không bỏ ra nghìn lạng để mua nàng một đêm như những khách khác nhưng chàng lại thưởng cho cô ả gấp nhiều lần những đại gia vẫn thưởng cho nàng sau một đêm hành lạc. Số bạc này dĩ nhiên cô ả được lãnh trọn, còn cái số bạc mà người ta trả cho ma ma thì dĩ nhiên là không bao giờ nàng ta được sờ vào. Kĩ nữ ở kĩ viện vốn trước giờ chỉ sống nhờ vào tiền thưởng thêm của khách, nên cô nào cô này đều ra sức làm khách vui lòng những mong sáng hôm sau được khách thưởng thêm cho chút đỉnh mà bù vào tiền son phấn xiêm y. Hắn đặt nén bạc lớn vào tay cô ả rồi mới đi, cái vẻ bùi ngùi của cô nàng khiến gã thấy tức cười. Vừa mới rời khỏi căn phòng uyên ương suốt cả đêm qua của mình, hắn đã bắt gặp một lão già đang đứng ngay đó, bên cạnh là mấy tay thuộc hạ vây quanh. Vừa nhìn thấy hắn lão già đã nhếch mép, có lẽ lão đã chờ hắn nãy giờ
– Thì ra cao thủ đêm qua đổ xúc xắc thắng được lão Ngũ ở đây là ngươi. Tuổi trẻ tài cao, người làm ta thật khâm phục quá đó, Thẩm Sỹ Kiệt. Không ngờ ngươi dám mò vào tận đây, quả là gan ngươi to thật.
– Thì ra là lão tiền bối. Thẩm mỗ vốn nghe danh các cô nương Mộng Hương Viện xinh đẹp tuyệt trần, đêm qua mới được thử mùi bản lãnh. Quả đúng là con mắt tuyển lựa gái của Dư lão tiền bối khiến người ta bội phục muôn phần.
Hắn điềm nhiên chấn chỉnh lại bộ áo quần quái dị bằng lông chó của mình nói tiếp
– Vãn bối thấy có tấm bảng đề ngoài cửa mới dám mạo muội vào đây thử chút vận may với mấy vị cô nương, ai ngờ lại khiến lão tiền bối nổi giận. Không biết vãn bối đắc tội với tiền bối ở điểm nào, có thể chỉ cho vãn bối được biết không
– Giang hồ nói ngươi có cái lưỡi không xương quả chẳng sai. Được, tên tiểu cẩu, để hôm nay ta xem thử bản lãnh ngươi ra sao.
– Vậy Thẩm mỗ hân hạnh được hầu tiếp lão tiền bối, mời…

Thẩm Sỹ Kiệt thản nhiên bước theo lão già ngoại tứ tuần họ Dư không chút sợ hãi, hắn dĩ nhiên đã dám vào tận hang sói để hái hoa thì cũng đã lường trước hết mọi sự việc xảy ra sau đó, việc này hắn biết mới chỉ là bắt đầu mà thôi.
o O o
Thẩm Sỹ Kiệt theo lão già bước vào một gian phòng sáng rực được bày biện hết sức sang trọng. Nhìn qua, không một ai có thể nghĩ rằng trong một kĩ viện nhơ nhớp lại có một căn phòng trang nhã nhường ấy. Chính giữa phòng đặt một cái bàn lớn, trên đó có bày một bộ bát xúc xắc. Sỹ Kiệt ngồi theo Dư lão xuống hai chiếc ghế đặt đối diện nhau qua chiếc bàn tròn, hắn ngắm nhìn bộ xúc xắc trước mặt mỉm cười rồi cầm ly trà đưa lên miệng uống cạn.
– Cảm phiền Dư tiền bối thông cảm. Quả thật vãn bối khát đến khô hết cả cổ rồi. Đêm qua Ngân Hoa cô nương chuốc cho vãn bối quả là say không gượng dậy nổi. – Hắn giơ ngón tay lên tán thưởng – Hảo trà, thơm mát không sao tả nổi. Kĩ viện của tiền bối không những có rượu nồng gái non mà đến trà cũng là bậc thượng hạng khiến vãn bối muôn phần tán thưởng khâm phục.
Lão già nhếch mép nhìn Sỹ Kiệt, nụ cười của lão đầy ý khinh thị hắn.
– Ngươi không cần giờ trò mồm mép ra đây. Ta đã sống đủ lâu để học cách không quan tâm tới mấy cái câu rỗng tuếch kiểu đó rồi.
– Chết, vãn bối quên mất hồi trẻ chắc tiền bối còn là phường điêu ngôn ngoa ngoắt đàn bà hơn vãn bối nhiều. Quả thật là đắc tội, đắc tội. – Hắn vừa nói vừa nghiêm mặt trêu chọc điệu bộ rất bỡn cợt.
– Thôi, ta không muốn nói với ngươi thêm nữa. Ngươi biết ta mời ngươi vào đây là có dụng ý gì rồi. Ngươi gieo xúc xắ đi.
– Từ đầu vãn bối không hiểu tại sao vãn bối lai có vinh hạnh ngồi chung với Dư tiền bối, giờ mới biết tiền bối có nhã hứng chơi trò này với vãn bối. Tiếc là hôm nay vãn bối lại không có hứng thú, có lẽ bao nhiêu vận đỏ vãn bối đã mất hết đêm qua vào tay kĩ nữ của tiền bối rồi. Biết trước là thua thì vãn bối đâu còn muốn chơi nữa.
Lão già đưa cái bát đến trước mặt hắn.
– Ngươi không muốn gieo cũng không được.
– Vậy tiền bối bắt vãn bối lấy gì ra để đặt cược đây. Chắc tiền bối cũng biết vãn bối không có ngân lượng để đặt vào ván bạc này đâu.
– Ngươi yên tâm ta cũng không cần ngân lượng. Nếu ngươi thua, ta chỉ cần cái tánh mạng của ngươi thôi. Bằng ngược lại ta nghĩ ngươi sẽ có diễm phúc thưởng thức cô nương đẹp nhất của bổn kĩ.
– Đánh đổi cả tánh mạng để lấy một đêm bên hoa, như thế liệu có thiệt thòi với vãn bối quá không.
– Không chỉ một đêm mà nếu thắng, cô ta sẽ thuộc về sở hữu của ngươi. Ta nhắc lại, đó là cô nương xinh đẹp nhất ở đây, ta nghĩ có nhiều hán tử sẵn sàng đánh đổi tánh mạng để có được cô ta đó.
– Nếu vậy thì vãn bối cung kính không bằng tuân mệnh. Tài chọn lựa đàn bà thì vãn bối vẫn chưa xứng xách dép cho tiến bối. Một cô nương được tiền bối định giá như thế tất phải đáng đánh cược rồi.
Sỹ Kiệt xắn tay áo vươn ra nhưng hắn không chạm đến cái bát trước mặt. Hắn đập mạnh tay xuống mặt bàn rồi nhanh tay giở bát. Tất cả mọi người xung quanh kể cả lão già họ Dư đều vô cùng sửng sốt, chỉ có riêng hắn là vẫn điềm nhiên như thường.
– Vãn bối đã nói trước là vãn bối đã hết vận đỏ rồi mà. Giờ thì chắc chỉ có nước nộp cái đầu mình cho tiền bối thôi.
Ba con xúc xắc hắn gieo nằm chỏng chơ trong bát, có lẽ gieo để được số nút tệ đến thế cũng kío. Lão già nhìn hắn, vẻ ngạc nhiên bớt đi đôi chút thay vào đó là sự khâm phục, ánh mắt lão già tự dưng loé lên một niềm phấn khích.
– Tiểu tử khá lắm. Nhưng đừng quên ta vẫn còn có một cửa thua, chỉ cần còn một khả năng dù nhỏ ta vẫn sẽ gieo.
Lão giá cũng làm những động tác y hệt như hắn khi nãy, và khi giở bát ra thì ba con xúc xắc đều là mặt nhất, cái khả năng lão già thua lại xảy ra.
– Ngươi thấy rồi chứ – lão già tủm tỉm vuốt râu cười mãn nguyện.
– Hoá ra tiền bối rủ vãn bối chơi xúc xắc cốt để cố ý thua vãn bối thôi sao, quả khiến vãn bối bất ngờ.

Thẩm Sỹ Kiệt định nói thêm nhưng hắn đột nhiên bị chẹn ngang họng, lão già vẫy tay thì trong một thiếu nữ vén mãn bước ra. Cả cuộc đời hắn chưa từng gặp một thiếu nữ nào đẹp đến vậy. Hắn thật sự bị choáng ngợp bởi vẻ đẹp não nùng của nàng, dung nhan cực kì diếm lệ, nếu đem so sánh với cô nương đêm hôm qua vừa hầu hạ hắn thì còn hơn rất nhiều. Nàng ta khoác trên mình chiếc áo mỏng manh giống như những cô gái khác nơi lầu xanh, chiếc ảo cực mỏng gần như trong suốt bên trong không có chút nội y khiến cho trông nàng không khác gì đang khoả thân trước hắn, thậm chí có lẽ còn gợi tình hơn cả nàng ta trần truồng bởi lớp vải tơ mỏng manh như càng làm tôn thêm thân hình đầy đặn cộng với làn da trắng ngần. Ánh mắt nàng ướt rượt nhưng không hề có một chút gì dâm mị, cho đến khi ánh thu ba đảo qua hắn mới khiến Sỹ Kiệt giật mình như tỉnh giấc.
– Giờ ngươi đã là người của công tử đây, phải biết giữ gìn lời ăn tiếng nói, hết lòng hầu hạ công tử.
Thiếu nữ nhìn lão già sợ hãi, cúi đầu dạ nhỏ, bước lại gần Sỹ Kiệt cất giọng nhỏ nhẹ ngọt ngào như rót mật vào tai
– Tiện thiếp là Sở Băng, xin hết lòng hầu hạ công tử.
Sỹ Kiệt thản nhiên nắm chặt lấy tay nàng đầy vẻ chiếm hữu, hắn áp miệng vào hôn hít lên môi, lên má nàng ta ngay trước mắt lão già không chút ngần ngại, dường như là càng cố bộc lộ mình là kẻ vô cùng dâm đãng. Hắn đứng lên ngắm một vòng quanh người Sở Băng như thể đang đánh giá món mình vừa thắng bạc vậy, hắn làm bộ hau háu chăm chú soi vào những chỗ cấm kị nhất trên người nàng, gật gù ra vẻ hài lòng. Hắn làm như không thèm để ý đến điệu bộ xấu hổ thẹn thùng của nàng, Sở Băng cúi gắm mặt cho dù nàng vẫn phải ưỡn ngực cong mông lên cho hắn khám xét nàng ngay giữa chốn đông người như thể chốn không người, cặp mắt nàng lộ rõ vẻ đau đớn phẫn nộ.
Sỹ Kiệt giả đò mê man nhan sắc của mĩ nhân, hắn choàng tay qua vòng eo thon nhỏ của nàng siết chặt vào người hôn hít khắp nơi. Sờ soạng chán chê xong hắn mới quay ra phía lão già râu bạc chậm rãi nói
– Tạ ơn Dư tiền bối đã thưởng cho vãn bối một tuyệt thế giai nhân. Xin tiền bối làm văn tự chứng nhận bán Sở Băng cho tại hạ.
– Được, dĩ nhiên lão phu sẽ viết ngay lập tức cho ngươi. Có một điều cuối cùng trước khi ngươi đi ta muốn nói với ngươi, chuyện mười hai năm trước hoàn toàn không hề liên quan đến ta. Có lẽ phải dần dần qua thời gian ngươi mới hiểu được việc này, tạm thời ta không cách nào đưa ra được bằng chứng chứng minh sự trong sạch của mình.
– Ông hận cha tôi lắm đúng không – hắn đột ngột nghiêm giọng.
Lão già không trả lời, chỉ đáp lại bằng một cái gật đầu.
– Vậy tại sao ông không giết tôi, ông biết tôi tìm cách trả thù cho phụ mẫu, tôi sẽ giết ông. Vậy tại sao ông không tranh thủ lúc này để ngăn ngừa hậu hoạ.
Lão già đắn đo một lúc trầm giọng nói
– Vì ngươi là con trai của Lăng Phượng, ta dù có thế nào cũng không thể ra tay hạ sát giọt máu của nàng được. Thôi, ngươi đừng nhiều lời nữa, mau đi đi.

Sỹ Kiệt không nói nữa, hắn quay người cầm lấy tay kéo Sở Băng ra khỏi Mộng Hương Viện đi về khách điếm. Cặp mắt hắn loé lên những tia máu đỏ căm hận, những gì hắn phải trải qua kể từ lúc ấu thơ đột ngột trào về khiến hắn không tài nào kiềm chế được dằn từng bước mạnh trên đường. Mặc kệ có mỹ nhân đi bên cạnh kề cận, mặt hắn lúc này lạnh như sương, lầm lì không nói một lời khác hẳn với thái độ dâm đãng háo sắc khi nãy ở kĩ viện. Sở Băng khoác một lớp áo ngoài che đi bộ xiêm y đĩ thoã mỏng manh bên trong lầm lũi bước sát theo hắn về quán trọ.

Về đến nơi hắn lôi tuột luôn nàng vào phòng tắm, bắt nàng phải đích thân gội rửa cho hắn. Sở Băng trút bỏ áo ngoài gần như trần truồng theo hắn vào phòng tắm kín, xấu hổ cởi dây áo cho hắn. Sỹ Kiệt sẵn đang tâm trạng bực bội dồn nén nỗi căm thù, nay lại thêm Sở Băng cởi áo quần hắn chậm chạp, mãi nàng mới cởi được cái áo hắn ra để lộ khuôn ngực vô cùng tráng kiện vạm vỡ.

Sỹ Kiệt ngắm nhìn khuôn mặt của Sở Băng, đột nhiên hắn thấy chột dạ. Hắn nhận ra những nét ngây thơ của một trinh nữ, vẻ bẽn lẽn rất đáng yêu khác hẳn một cô gái từng trải lăn lộn chốn phong trần. Tự dưng cơn giận dữ của hắn qua đi, có điều hắn vẫn không khỏi suy nghĩ mông lung về bước đường trên giang hồ mà hắn sắp phải trải qua. Mải suy nghĩ Sỹ Kiệt không để ý là nàng đã cởi hết áo quần trên người hắn, phải ngần ngừ một lúc Sở Băng mới dám ngồi quỳ xuống kéo tuột cái quần lót ra khỏi người hắn, mặt ửng đỏ không dám nhìn vào thân hình vô cùng rắn chắc của gã. Những bắp thịt của hắn tuy không nổi cuồn cuộn nhưng săn chắc thon mảnh, vì thế khi hắn mặc quần áo bên ngoài vào người ngoài khó có thể nhận ra hắn là một cao thủ luyện võ công. Chỉ khi vào phòng the không còn gì trên người như lúc này thì mới biết được.
– Công tử vào bồn để nô tỳ cọ rửa cho người. – Sở Băng cúi mặt lí nhí nói, vẫn không dám nhìn lên vì nàng sợ bắt gặp phải chỗ kín đáo trên cơ thể đàn ông của hắn.

VN88

Viết một bình luận