VN88 VN88

Tạm vĩnh biệt những mùa trăng

Anh không thể trách em vì điều đó. Chỉ có sự trớ trêu của định mệnh mới có thể xui khiến được anh dẫn em đến tình tự với nhau ở nơi gần kề kho thóc giống của hợp tác xã vào đêm hôm ấy.
Nào đâu chỉ có hai ta với bầu trời và vầng trăng hạnh phúc! Khi tình yêu của chúng mình lên đến tột đỉnh thì cũng là lúc âm mưu trả thù của họ tới mức sôi sục nhất. Khi thấy hai dân quân chĩa súng vào người, thoạt đầu anh hoảng sợ thực sự, nhưng phát súng chỉ thiên nổ vang kèm theo tiếng quát “A… bắt được đôi gian phu dâm phụ” thì nỗi sợ hãi chuyển thành cơn giận run người và nỗi uất nghẹn không gì tả nỗi. Một cuộc đối thoại bắt đầu… Hẳn em còn nhớ chẳng em?
“- Anh chị làm gì với nhau ở đây?”
“ – Chúng tôi đi chơi. Ngắm trăng và nói chuyện”.
“ – A… chơi và ngắm trăng? Thơ mộng gớm! Cứ làm như dân tỉnh ấy. Thôi đi. Rõ ràng là các ngươi đang ngủ bờ ngủ bụi với nhau, bị bắt quả tang còn tìm cách chối cãi ”.
“ – Chúng tôi …. Yêu nhau”
“ – Ôi….. Yêu nhau? Anh yêu cô Lựu?”
“ – Phải! Thì đã sao ? ”
“ – Đúng thế chứ? Cô yêu anh ta chứ, cô Lựu?”
“ – Vâng….. À không…. Tôi không biết!”
“ – Thế là thế nào? Không phải yêu nhau hả? Ừ mà đời nào có chuyện anh chồng đi yêu em dâu… nhỉ ? Nhưng mà các ngươi ra đây làm gì? Họa chỉ có đi ăn trộm. Này, cậu thử tìm quanh quất xem, không khéo kho thóc giống của hợp tác xã bị phá khóa, khoét ngạch cũng nên.”
“ – Xem nào… cái gì đấy? A… hai bao thóc bị vùi vội xuống bùn này”.
“ – Thế à? Còn ai vào đây nữa! Rõ là quân ăn trộm! Cán bộ đảng viên gì mà lại đi ăn trộm thóc của hợp tác xã ! Dây đâu, trói chúng nó lại.”
“ – Không phải… Chúng tôi không ăn trộm…. Chúng tôi yêu nhau….”
“ – Không… không… Sao khổ nhục thân tôi thế này.”
“ – Cứ trói lại đã…. A, anh Vinh đến kìa. Anh đi đâu vậy? Xin báo cáo đồng chí chủ nhiệm, chúng tôi bắt được phó chủ nhiệm dắt vợ liệt sĩ đi ăn trộm thóc giống của hợp tác xã. Xin chỉ thị của đồng chí.”
“ – Ai thế? Sao lại là cậu… hả Kiên? Làm gì để đến nông nỗi này? Các đồng chí, cứ nhốt tạm vào kho đã. Mai dẫn về trụ sở ủy ban nhân dân giải quyết. Còn cô này, cho về nhà. Chúng ta không vi phạm chính sách thương binh liệt sĩ của nhà nước”.
Họ giải anh đi. Còn lại mình em ê chề, tủi nhục và căm giận. Em xỉ vả bản thân mình vì đã chối là không yêu anh để bọn họ lấy cớ mà vu anh ăn trộm. Vầng trăng kia biết cả nhưng câm lặng không thể nói điều gì.
Suốt đêm ấy em không hề chợp mắt. Lo cho anh và lo cho em. Ngong ngóng sợ trời sáng họ sẽ vào bắt em đi. Và như thế điều gì sẽ xảy ra? Em không dám nghĩ nữa. Thật khủng khiếp phải không anh? Gần sáng, em thiếp đi trong sự kinh hãi thì thấy anh về. Anh mờ ảo và nhờ nhạt. Nhìn em chằm chằm, anh bảo: “ Chào em, anh xa em, đi mãi mãi”. Rồi anh khuất dạng… Em không kịp nới gì, giật mình choàng tỉnh, người em bồn chồn không yên…
Mờ sáng, Vinh ra kho thóc. Hắn bảo hai cậu dân quân mở khóa để vào gặp anh. Vinh bảo:
“ – Đẹp mặt nhỉ?”
“ – Không có gì là đáng xấu hổ cả. Tình yêu của chúng tôi là hợp đạo lý và pháp luật”.
“ – Ồ… không đâu. Tôi nào dám đụng đến tình yêu chân chính của anh chị. Là tôi nói đến việc anh lấy trộm thóc của hợp tác xã kia. Mà nhà anh cũng làm gì đến nỗi túng bấn nhỉ? Hừ, còn tình yêu chân chính ư? Mọi người sẽ nhìn anh như một kẻ cưỡng hiếp vợ liệt sĩ mà người đó lại là em dâu họ của anh. Không phải ai khác đâu, mà ngay chính bố đẻ anh, gia đình anh cũng nghĩ thế… Trong chuyện này, tôi nghĩ… anh không có đồng minh đâu. Ha, ha ha…”
“- Chuyện của tôi, lúc đầu có thể người ta hiểu lầm như anh vừa nói, song rồi mọi người sẽ hiểu…. Còn anh, anh cũng chẳng tử tế gì đâu… Chuyện anh với cô Hoàn, tôi chưa thèm nói ra, mà cũng chẳng cần nói ra. Điều đó đủ để hiểu tâm địa của anh thôi.”
“ – Xin cứ việc. Chẳng ai tin anh đâu… vì không có chứng cứ nào hết. Và như thế, anh sẽ can thêm tội vu cáo đấy, đồng chí Phó chủ nhiệm hợp tác xã ạ !”.
“ – Đồ đểu!…”.

Uất hận, anh chồm vào người Vinh, nhưng tay anh bị trói chặt, nên khi Vinh né tránh làm anh mất đà, ngã dúi vào tường. Anh nhổ vào mặt hắn. Hắn điên cuồng nắm cổ áo anh lắc mạnh rồi dùng hết sức đẩy anh về phía sau. Anh bật lùi, loạng choạng rồi chợt nhận thấy mình ở trong trạng thái hụt hẫng. Mắt anh hoa lên, tai ù đi, và anh chỉ còn cảm nhận được rằng mình đang rơi, rơi mãi vào khoảng không sẫm đen…..
Với tâm trạng bồn chồn, em thắc thỏm chờ trời sáng. Chợt nghe mấy người đi chợ sớm kháo nhau ngoài bờ giậu là đêm qua phó chủ nhiệm Kiên đi ăn trộm thóc giống của hợp tác xã bị dân quân đi tuần bắt quả tang, nhốt tạm vào kho thóc, nhưng đêm trèo tường trốn, chẳng may trượt chân ngã chết tại chỗ. Hiện xác vẫn để đó, chờ công an huyện về khám nghiệm tử thi.
“Không” – Em chỉ thốt lên có thể rồi hốt hoảng lao ra ngoài đường, cắm đầu chạy về phía kho thóc giống. Lúc ấy, em làm sao mà biết được dân làng nhìn em với con mắt ngạc nhiên như thế nào. Chợt em vấp chân và ngã xấp mặt xuống đống mả bên đường…. Đau đớn và hoảng loạn, em vùng dậy định chạy tiếp nhưng miệng đầy máu. Hai tay em nắm chặt những chân nhanh nhổ từ đống mả. Từ đấy, em chẳng còn hiểu nổi điều gì đã xảy ra với mình…
Cũng như em, lúc ấy anh không ý thức được bản thân mình song anh lại thấy em rất rõ. Hai tay em cứ hua hua những chân nhang lên trời, miệng gọi tên anh, rồi em cười, em khóc. Em đã phát điên, dân làng bảo vậy.
Rồi nữa, nhóm Khang, Vinh, Hoàn xuất hiện, theo sau họ là đám dân quân xã. Dân làng cũng kéo ra rất đông. Họ đuổi theo em, trói em lại, quẳng lên xe công nông chở lên bệnh viện huyện, còn em thì giãy giụa, gào thét, chửi bới lung tung. Chiếc xe chở em khuất dần sau làn bụi đỏ.

Công an về khàm nghiệm tử thi anh. Khang, Hoàn, Vinh và hai dân quân bắt anh đêm trước lăng xăng bên cạnh nói năng khôn khéo. Rồi họ phán: “Đúng là trèo tường trốn bị trượt chân ngã chết. Gọi gia đình ra chôn cất”. Vinh còn đế theo: “ Chết thì chết nhưng cũng phải họp đảng bộ xét kỷ luật khai trừ Đảng”. Hoàn hùa vào “ Đảng ta không thể có những kẻ thoái hóa biến chất như thế”. Riêng Khang chỉ thở dài….
Em dần khỏi bệnh. Cũng không hiểu điều gì đã làm em lành bệnh? Phải chăng vì cu Hạ? Phải chẳng vì vong linh của anh? Khát vọng minh oan cho anh? Hay vì tất cả?
Em đã viết không biết bao nhiêu lá đơn và đi không biết bao nhiêu cửa. Em nói là anh và em yêu nhau, đã ăn nằm với nhau, muốn lấy nhau để bù đắp những mất mát của nhau. Rằng đêm ấy, chúng mình đi chơi trăng chứ không phải là đi ăn trộm thóc giống như họ đã vu khống cho anh. Rằng em đã hèn nhát, chối quẩn để họ lấy cớ mà vu khống. Thế nhưng, có ai tin em đâu. Nơi nào họ hứa hẹn sẽ xem xét kỹ, nhưng sau lưng em, đều bảo “Tin gì con điên khùng”. Và em chỉ còn biết khóc, tự dằn vặt bản thân mình. Nhưng em không chịu đâu. Em chờ đợi…
Anh hiểu tâm trạng em khi đó, tất nhiên em phải xử sự như vậy. Vì thế mà anh đã tha thứ cho em. Có lẽ, anh chết đi còn sung sướng hơn em. Những điều chúng ta nghĩ về nhau, ngày tháng được sống bên nhau và mãi mãi hoài vọng về nhau, không có gì đáng thổ thẹn cả, thậm chí còn rất tốt đẹp nữa, em ạ . Vì chúng mình đã có những phút giây hạnh phúc hơn cả đời người.
Anh vẫn tin rồi có ngày mọi chuyện sẽ rõ ràng, minh bạch hơn. Và con người sẽ nghĩ về nhau, đối xử với nhau cũng tốt đẹp hơn. Em ơi, ngày đó sẽ đến!…
Một tiếng sấm vang vọng. Lựu choàng tỉnh. Cô vùng ngồi dậy, ngơ ngác một lúc, cô mới hiểu điều gì đã đến với mình. Lựu đắp chăn lại cho con rồi chui ra khỏi màn.

Có lẽ gần sáng. Sao đã sang thu mà trời vẫn có sấm? Những giọt mưa chuyển mùa đậm đà rơi. Rồi mây trôi nhanh hơn. Chỉ còn có những giọt nước đọng trên lá cây thánh thót. Chân trời đằng đông ràn rạn.

Lựu rời cửa sổ. Sau phút giây tần ngần ngắm nhìn các bức ảnh trên bàn thờ, cô quả quyết bước lại bàn học của con, lấy giấy bút, tần ngần giây lát, rồi bặm môi viết những lá đơn….

(Truyện ngắn cực hay tại Truyendammy.vip)

VN88

Viết một bình luận