Người thứ phi cảm thấy sợhãi. Nàng cảm thấy cái điều mà nàng nhìn thấy ở ngoài vườn là một hiện thân của ” cội nguồn ảo ảnh ” mà nàng đã đọc được trong kinh Sutras. Nàng đã chế ngự được nỗi sợ bị trầm xuống địa ngục. Vì bây giờ nàng lại quyến rũ một người tu sĩ dày đức hạnh, thay vì mong muốn vào vùng đất Trong Lành thì lại thấy địa ngục, một việc khủng khiếp khi nàng nghĩ đến điều này. Một tình yêu vô thượng mà nàng đã từng mong ước đã vỡ tan nát. Được yêu như nàng vậy nội tại đã hàm chứa khổ kiếp. Khi mà lão hòa thượng nhìn qua nàng để mà vào vùng đất Trong Lành, thì hiện giờ nàng lại nhìn qua người tu già để xuống địa ngục khủng khiếp.
Vị phu nhân kiêu ngạo của vùng Kyogoku đã quá tự hào để không cưỡng nổi những nỗi sợ hãi mà không một phấn đấu, và bây giờ nàng cố gọi cái năng lực của cái vô tính thiên bẩm của nàng. Nàng tự nhủ người tu sĩ già sớm muộn gì cũng sẽ gục ngã. Nàng nhìn qua rèm che và nghĩ rằng bây giờ chắc lão đang nằm dài trên mặt đất. Điều khó chịu đối với nàng là hình dáng im lìm đứng bất động của lão hòa thượng.
Đêm xuống và dưới ánh sáng trăng, thân hình của người tu sĩ giống như một đống xương. Vị Phu nhân không thể nào ngủ được với nỗi sợ hãi. Nàng lại nhìn qua rèm và xoay lưng ra phía vườn. Nhưng lúc nào nàng cũng cảm thấy hình như có một tia nhìn xuyên thấu của lão hòa thượng vào lưng của nàng.
Điều này nàng biết là không phải là một tình yêu bình thường. Vì nỗi sự hãi vì được yêu, sợ phải đọa xuống địa ngục, vị thứ phi càng thành tâm cầu nguyện – một vùng đất Trong Lành mà nàng cố đạt được mà không bị tổn hại đến tâm hồn của nàng.
Đó là một vùng đất khác biệt với vùng đất của nhà sư và nó cũng chẳng liên quan đến mối tình của ông ta. Nàng cảm thấy chắc chắn rằng nếu nàng không khi nào để ý đến ông ta thì mọi việc sẽ giải tỏa ngay tức khắc.
Nàng tự nghĩ, tình yêu của nhà sư chẳng dính dáng gì đến nàng. Đó chỉ là mối tình đơn phương, mà tình cảm của nàng chẳng có tí nào cả, và cũng không có một lý do nào để mà loại nàng không được vào vùng đất Trong Lành. Ngay cả nếu như ông ta có chết đi, nàng cũng không bị tổn hại gì. Khi đêm càng đi vào khuya và trời càng lạnh hơn, thì niềm tin tưởng đó bắt đầu bỏ rơi nàng.
Lão hòa thượng vẫn đứng trong vườn. Khi mặt trăng bị che khuất bởi những đám mây, ông trông giống như một người khác lạ, một cái bứớu cây cổ thụ. Nàng nghĩ rằng cái hình tượng ngoài kia không quan hệ gì đến mình, bên cạnh nàng hoàn toàn là sự khổ não, và nàng chỉ muốn gào lên cho vơi bớt sầu não. Tại sao vì cõi Niết bàn mà phải chịu khổ như thế này?
Nào một lúc nào đó, nành hoàn toàn quên hẳn sắc đẹp của nàng, hay có thể nói một cách chính xác hơn là nàng tự kiếm cách nào để quên chuyện này. Cuối cùng thì ánh sáng trắng nhạt cũng biến mất trên bầu trời và thân hình của tu sĩ già lại đón nhận ánh sáng bình minh. Ông ta vẫn đứng yên. Vị thứ phi đành phải chịu thua.
Nàng gọi nữ tì và ra lệnh mời lão hòa thượng vào trong sân và quì bên ngoài bức mành.
Vị hòa thượng đang ở vào trạng thái lãng quên trong khi xác thịt sắp gục ngã. Ông cũng không biết có phải ông là ông đã đợi người thứ phi hay là đợi cái thế giới tương lai. Vì thế mà khi ông nhìn thấy người hầu từ cung đi ra đến gần, ông cũng không ngờ rằng cái điều mà ông đang chờ đợi đã đến được trong tay.
Khi tì nữ chuyển lời mời của người thứ phi cho ông. Khi cô ta nói xong, vị hòa thượng hoàn toàn sợ hãi, và bật ra tiếng la không giống người. Người tì nữ cố cầm tay ông dẫn đi, nhưng ông rút tay lại và tự mình đi về phía ngôi nhà với những bước đi nhanh nhẹn dị thường và chắc chắn.
Ở phía trong của bức rèm lờ mờ tối nên bên ngoài không thể nhìn thấy hình dáng của vị phu nhân. Người tu sĩ đã quì xuống, hai tay ôm lấy mặt; ông ta khóc. Một lúc lâu ông đứng dậy không nói một lời nào và thân hình của ông run lên.
Nhưng rồi trong cái lờ mờ của rạng đông, một bàn tay trắng từ sau bức rèm từ từ đưa ra. Nhà sư chùa Shiga nắm lấy nó trong bàn tay của ông và áp nó lên trán và vào má của mình. Người thứ phi vùng Kyogoku cảm thấy có một bàn tay lạnh ngắt sờ vào bàn tay của nàng. Và cùng lúc đó nàng đã nhận biết có một chất nước âm ấm. Bàn tay của nàng bị ướt đẫm bởi nước mắt của một người. Và khi mà những tia sáng nhợt nhạt của ánh bình minh xuyên qua bức rèm rọi đến nàng, sự tin tưởng nhiệt thành của nàng được nhuộm bởi một sự cảm hứng huyền diệu. Nàng cảm thấy chắc chắn rằng : cái bàn tay của người nào đó đã sờ tay nàng không của ai khác hơn là của đức Phật.
Rồi thì cái mộng tưởng lớn dần, một lần nữa lại tràn ngập tâm hồn của người phụ nữ: mặt đất bằng ngọc bích của vùng đất Trong Lành, hàng triệu bảy-tháp-châu-báu, các thiên thần hòa nhạc, những cái đầm vàng chảy ra những cát bạc, hoa sen rực rỡ, và những giọng hót ngọt ngào củA chim Kalavinkas – mọi thứ hình như đều mới nảy sinh. Nếu đấy là vùng đất Trong Lành mà nàng được thụ hưởng – bấy giờ nàng tin như vậy – thì sao nàng lại không chấp nhận tình yêu của lão hòa thượng? Nàng chờ đợi người đàn ông với đôi bàn tay của Phật yêu cầu nàng vén tấm rèm ngăn cách nàng và ông ta. Bây giờ ông có thể hỏi nàng; và rồi thì nàng có thể gỡ bỏ sự ngăn cách đó và cái thân hình tuyệt đẹp của nàng sẽ ở trước mặt của ông như ngày nào đã xuất hiện trên bờ hồ ở Shiga; và nàng có lẽ sẽ mời ông bước vào phòng.
Vị thứ phi chờ đợi… Nhưng người tu sĩ già không nói một lời nào cả. Ông không đòi hỏi nàng một điều gì. Một lúc sau tay của ông lơi dần và bàn tay trắng như tuyết trắng của người thiếu phụ cô đơn còn lại trong ánh sáng của buổi bình minh. Người tu sĩ đã bỏ đi. Trái tim của vị thứ phi lại trở nên lạnh giá.
Vài ngày sau tin đồn đến vương đình là linh hồn của vị lão hòa thượng đã đạt được sự giải thoát cuối cùng ở trong tịnh thất của ông ở Shiga. Với cái tin này thì vị phu nhân ở kinh thành Kyogoku tập viết kinh Sutras từng cuộn từng cuộn giấy với nét bút rất đẹp.
(Truyện ngắn cực hay tại Truyendammy.vip)