Vị thứ phi đã nhớ lại khuôn mặt của người tu sĩ gì mà nàng đã nhìn thấy qua cửa sổ của chiếc xẹ Nó không giống như những khuôn mặt của bất cứ một người nào từ đó cho đến nay đã yêu nàng. Một điều lạ là cái tình cảm đó lại trổi dậy trong trái tim của một người đàn ông mà chẳng có một điểm nào để được yêụ Người đàn bà nhớ đến câu nói ” tình yêu của tôi cô đơn và tuyệt vọng” do các chàng thi sĩ quèn đã phổ biến trong hoàng thành để khơi dậy sự cảm động trong trái tim của những tình nhân của ho… Và cũng để so sánh với tình trạng vô
vọng mà vị đại hòa thượng đã tự chuốc lấy, cái tình trạng ít có may mắn về cuộc tình sang trọng, và những vần thơ đại loại như thế nhắm vào nàng cũng chỉ là những thứ trang điểm của người biểu đồng tình, những lời nói ngẫu hứng hư không và hoàn toàn không phải là những lời nói để cho người ta động lòng.
Lão hòa thượng tìm thấy niềm vui mới trong việc tôn sùng trong tầm nhìn vào người phụ nữ với nhiều cách khác nhau, cũng như ông tôn sùng tượng Phật với hào quang. Để thực hiện điều đó, ông đã chuyển đối tượng tình yêu vào một cái gì chói lọi để tựcảm thấy niềm vui mới. Mỗi khi ông suy nghĩ đến vấn đề này thì giác ngộ chớm nở với ông. Ông đã diễn tả về người thứ phi không phải là con người bằng xương thịt, cũng không chỉ là một hình ảnh, mà là một mẫu tượng thực, một mẫu tượng tinh túy của sự việc. Thật là quái lạ, khi theo đuổi tìm cái bản thể ở trong gương mặt của người đàn bà. Đúng thế, cái lý do để tìm kiếm cũng không xa lắm. Ngay cả khi rơi vào bẫy tình, vị hòa thượng chùa Shiga cũng không từ bỏ thói quen mà ông đã luyện tập trong những năm dài tọa thiền, để phấn đấu tiến đến cái tinh túy của sự việc bởi phương cách hoàn toàn trừu tượng. Người thứ phi ở vùng Kyogokubây giờ trở nên đồng dạng với cái nhìn về một hoa sen vô tận với dộ lớn hai trăm năm mươi ngàn yojana. Khi nàng nằm trên mặt nước được nâng bởi các hoa sen thì nàng trở nên vĩ đại như núi Sumeru, to lớn như toàn thể vương quốc.
Một khi vị sư già càng cố chuyển tình yêu của ông vào một hình tượng không tưởng nào đó, thì ông lại càng lánh xa đức Phật. Vì việc không thể nào đạt được trong tình yêu đã dẫn đến việc không thể nào có được sự giác ngộ. Ông càng nghĩ đến tình yêu tuyệt vọng, thì chắc chắn điều quái lạ càng lớn và căn tính sẽ dẫn đến những ý nghĩ không trong sạch.
Ông hy vọng có được cơ hội nào đó thấy được khuôn mặt của người phụ nữ đó một lần nữa, nhưng cũng sợ rằng khi gặp lại nàng, khuôn mặt đó bây giờ đang vĩ đại như một hoa sen, sẽ vỡ vụn thành tro bụi. Nếu việc đó xảy ra, chắc chắn ông sẽ được cứu. Đúng như thế lần này thì ông sẽ đạt được sự siêu thoát. Và chính cái viễn tượng đó đã làm cho người tu sĩ già vừa sợ vừa kinh hoàng.
Tình yêu đơn côi của lão hòa thượng biến đổi một cách kỳ la, tự lừa dối mưu mẹo, và cuối cùng là ông có quyết định đi gặp bà hoàng, ông đang ở trrong tình trạng mơ màng mà ông vừa mới hồi phục sau cơn bệnh đã làm khô héo con người của ông.
Người tu sĩ già lầm lạc này lại nhầm lẫn tìm niềm vui
bằng cách hoàn thành quyết định của ông để hoàn phục và cuối cùng sẽ thoát được những ngăn trở trong tình yêu
của ông.
Không một ai ở trong cung của vị thứ phi lấy làm lạ cái cảnh tượng một vị tu sĩ già lặng lẽ đứng ở góc vườn, nương thân hình trên chiếc gậy và nhìn vào cung một cách buồn bã, vì những nhà sư phải khổ hạnh và những người ăn xin thường đứng ngoài những ngôi nhà lớn của kinh đô để chờ
của bố thí. Một trong những tỳ nữ của người thứ phi đã để ý đến sự kiện này và nói cho chủ của nàng hay. Người thứ phi hờ hững nhìn qua bức màn che ngăn cách nàng với quang cảnh ngoài vườn, mơ hồ qua những cành lá xanh tươi là bóng dáng đứng gục đầu trầm lặng của người sư già khắc khổ trong chiếc áo đại bào đen bạc. Một đôi lúc nàng lại nhìn ông ta, nhưng khi nàng sực nhớ rằng mình chẳng có chuyện gì để hỏi nhà sư này cả, người mà nàng đã nhìn thấy bên hồ ở Shiga, sắc mặt của nàng tái đi.
Sau một thời gian không có một chủ định nào, bấy giờ nàng mới cho biết là không hề biết đến sự có mặt của nhà sư trong khu vườn của nàng. Các thị nữ của nàng nhận lệnh và lui ra. Bây giờ, đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy một nỗi lo lắng. Trước đây suốt trong cuộc đời của nàng, nàng đã từng thấy có biết bao nhiêu người đã từng từ bỏ cuộc sống trần tục này, nhưng chưa bao giờ nàng dừng đôi mắt vào ai đã từbỏ cái thế giới tương lai của mình. Nàng cho rằng cái nhìn đó là một điềm xấu
và là một nỗi khiếp sợ không thể nào diễn tả được. nỗi vui mừng lớn lao trong dự tưởng mà nàng cầu xin là cái ý tưởng tình yêu của nhà sư hãy biến nhanh đi tức
khắc. Cái ý tưởng này còn mạnh hơn là sự việc ông ta đã từ bỏ cai thế giới tương lai của ông chỉ vì nàng, cái thế giới đó, bây giờ nàng đã nhận thức được rằng nó sẽ chẳng bao giờ đến với nàng.
Người thứ phi nhìn xuống áo quần thanh lịch của nàng và đôi bàn tay xinh đẹp, đoạn nàng nhìn ra vườn, nhìn vào hình dạng xấu xí của người sư già và nhìn vào chiếc đại bào sờn rách của ông. Có một sự mê hoặc khủng khiếp nào đó đã móc nối những điều này lại với nhaụ
Có sự khác biệt là do ở cái nhìn sâu sắc! Vị Lão hòa
thượng bây giờ như một người đi cà nhắc vừa ra khỏi địa ngục. Nhưng bây giờ không còn gì lưu lại trên con người đức hạnh mà đã kéo lê theo mình cái hào quang rực rỡ của vùng đã từng vang dội ở trong tâm trí. Cái quang vinh của vùng đất trong lành, bây giờ đã hoàn toàn tiêu tan, như thế thì điều chắc chắn là con người đã đứng trên bờ hồShiga đồng thời cũng là một con người hoàn toàn khác biệt.
Cũng như hầu hết những người ở trong cung đình, vị thứ phi cũng có ý thức tự kềm chế những cảm xúc của mình, nhất là khi nàng đương đầu với điều gì đó mà làm cho nàng cảm kích sâu đậm. Bây giờ rõ ràng thấy mối tình của lão hòa thượng, nàng cảm thấy chán nản cho ý nghĩ về khát vọng quá đáng mà nàng đã từng mơ ước qua bao năm tháng, bây giờ xem như đó là một cái gì hư ảọ
Cuối cùng khi nhà sư già khập khiễng trên chiếc gậy đến được kinh thành thì ông quên hết sự mệt mỏi.Ôn g thầm lặng tìm đường đi vào cung của người thứ phi vùng Kyogoku và đứng nhìn qua khu vườn. Sau những bức rèm kia, không ai khác hơn là vị phu nhân mà mình yêu, ông thầm nghĩ vậy. Bây giờ sự tôn thờ của ông được xem như một hình trạng tinh khiết, cái thế giới tương lai lại một lần nữa cố hết sức dẫn dụ nhà sư. Trước đây chưa bao giờ ông ta hình dung được vùng đất Trong Lành sao mà tinh khiết lẫn chua cay đến thế. Sự khao khát về việc này của ông ta hoàn toàn bởi nhục cảm. Không còn ý thức gìở trong ông ngoài việc gặp vị thứ phi, bày tỏ tình yêu của mình, và như thế một lần nữa ông lại bước
lên những ý tưởng không trong sạch mà nó đã trói buộc ông vào cái thế giới này và cũng vẫn ngăn trở ông đến vùng đất Trong Lành. Đó là những sự việc còn lưu lại để giải quyết.
Thật làkhổ cho ông phải đứng tựa thân hình già nua của mình trên chiếc gậy. Những tia nắng mặt trời của tháng năm, rọi xuyên qua những lá cây và chiếu xuống cái đầu trọc của ông khiến dần dần ông cảm thấy thiếu tự chủ, và nếu không có chiếc gậy thìcó lẽ ông đã gục ngã. Và nếu như vị phu nhân hiểu được hoàn cảnh của ông và mời ông vào diện kiến được như thế thì xem như uớc nguyện của ông đã được thỏa mãn! Vị lão hòa thượng vẫn chờ đợi.
Ông đứng đó và nuôi hy vọng trên chiếc gậy. Cuối cùng thì mặt trời được bao phủ bởi những đám mây chiều. Hoàng hôn xuống. Nhưng cũng chưa có một lời nào từ người thứ phi mời ông đến gặp nàng.
Dĩ nhiên là nàng không thể nào biết được rằng : vị tăng lữ này đang tìm vào vùng đất Trong Lành qua nàng. Thỉnh thoảng nàng lại nhìn qua bức rèm. Ông ta đứng bất động, ánh nắng chiều cũng nhạt dần trong khu vườn, nhưng vị sư già vẫn còn đứng đó.