VN88 VN88

Say đắm tình dục trong mối tình hoang mặn – Truyện 18+

Đứng bên này sông Soài rạp vào giờ triều len đáng lẽ nước từ biển vào phải chảy từ phía tay trái sang tay phải. Thế mà giờ đây tại sao nước sông lại chảy từ phải sang trái, ngược với quy luật dòng triều? . Nhớ lại chặng đường họ đã vượt qua Ba Bình hoảng hốt khi nghĩ đến khả năng hai người đã lạc hướng trong đêm.

Giữa lúc đó , từ khúc ngoặt bên trái của dòng sông đột ngột hiện ra một vầng sáng rực rỡ trôi lừ lừ giống như một tòa nhà cao tầng di động. Tiếng động rì rầm, trầm đục vang mỗi lúc một lớn. Lát sau xuất hiện một chiếc tàu biển đồ sộ lướt đi lừng lửng trên sông.

Ba Bình lặng yên đứng im nhìn con tàu trôi đi như một cơn ác mộng. Tim anh như cứng lại, một cảm giác lạnh buốt kinh khủng từ trong từng thớ thịt lan ra. Thế là quá rõ. Thay vì tìm về sông Soài Rạp ở phía tây thì họ đã lạc hướng về sông Lòng Tầu ở phía đông. Các tàu viễn dương không thể vào cảng Sài Gòn qua sông Soài Rạp vì cửa sông đã bị bồi cạn.

Sông Lòng Tầu có lực lượng thủy quân tuần tra rất nghiêm ngặt. Nếu vượt qua được thì họ còn phải vượt qua rất nhiều trạm kiểm soát bên long Thành, Bà Rịa, vượt qua địa bàn thành phố mới về đến miền Tây. Còn nếu quay trở lại thì con đường phía sau chắc chắn đã bị bủa vây.

Chiếc tàu viễn dương thong thả đi khuất về khúc ngoặt phía xa như một giất mơ vừa tàn. Những đợt sóng do con tàu dồn nước tạo nên dôi lại phía sau va đập ầm ầm vào bờ như hăm dọa, thách thức với ba Bình một sự thực phủ phàng, báo trước những nỗi gian nan đang chờ trên con đường trốn chạy của họ.

Trời đã sáng rõ nhưng những lớp sương trắng vẫn còn quanh quẩn trên ngọn những lùm cây hoang. Ba Bình dắt Huệ Trắng chạy miết về phía tây tới một ngôi miếu hoang, đổ nát mà năm trước anh đã phát hiện trong một lần đi khảo sát đất đai.

Ngôi miếu lọt thỏm giữa một khoảng rừng cây mọc xô bồ, rậm rạp. Chẳng biết người ta xây nó từ bao giờ và đã trải qua bao hưng phế. Giờ đây tường và mái đã xụp xuống nền đất, chỉ còn lại chiếc bệ thờ xây gạch rỗng khá cao, phía sau có lối chui vào như một hầm chú ẩn. Lòng bệ đầy rêu mục. Ba Bình và huệ Trắng ra sức dọn dẹp. lúc lâu, lòng bệ đã sạch sẽ và trở thành”căn nhà lý tưởng”

Bấy giờ hai người mơi xem lại hành lý mang theo. Gọi là hành lý, nhưng thực ra cũng chỉ có một chiếc túi xách nhỏ của Huệ Trắng. Ba Bình ra đi tay không. Chiếc túi ướt sũng, hai bộ đồ mang theo củng ướt nhẹp. Chỉ có một gói ni lông lớn mà Huệ Trắng đã bao bọc cẩn thận là bên trong vẫn còn khô. Trong đó có một tấm chăn hoa bọc kỹ mấy gói mỳ ăn liền, một gói đường , một hộp sữa, chiếc quẹt ga và một lọ dầu gió. Giờ đây, chừng đó cũng là một kho lương thực quan trong.

Ba Bình kiếm cành cây làm sào phơi , bảo Huệ Trắng cởi quần áo ướt hong cho khô. Họ không dám đốt lửa ban ngày vì sợ khói. Huệ Trắng lạnh cóng, rung rẩy trong tấm chăn quấn kín ngang người.

Bấy giờ họ mới thấm mệt, đói, phải mở gói mỳ ăn liền ra ăn sống. Aên xong Ba Bình đi ra ngoài quan sát nghe ngóng động tịnh. chưa đi được một vòng, bổng thấy tiếng Huệ Trắng kêu lên hoảng hốt trong bệ thờ.
-Oâi ! đau quá anh ơi, chuột rút chân em!

Ba Bình vồi quay vào mở tấm chăn để xem chổ chân đau. Anh hồi hộp vì biết rằng trong tấm chăn là Huệ Trắng không còn một mãnh vải trên người. Từ thuở ban đầu của mối tình trong trắng anh chưa hề nhìn thấy thân thể cô.
Đến lúc giở tấm chăn ra, anh bổng thấy rụng rời lo lắng. Tấm thân ngà ngọc mà anh đã tôn thờ trong những năm xa cách lưu lạc, giờ đầy bầm tím nhợt nhạt như mới vớt từ dưới sông lên. Đôi mắt kiêu sa đen thẩm của Huệ Trắng giờ đây ngây dại đau đớn. Ba Bình vội vàng ôm chặt lấy tấm thân lạnh buốt của Huệ Trắng mở hộp dầu gió ra xoa bóp khắp cơ thể cô.

Người Huệ Trắng ấm dần lên. Những mạch máu nhỏ ly ty đã thấy ửng hồng dưới làn da mịn màng. Đôi môi cô đã hết tím tái, trở nên mềm mại nóng bỏng trong bờ môi của Ba Bình. Họ vụng về trao nhau nụ hôn đầu tiên sau bao năm xa cách.
Lúc này cả hai đã hoàn toàn trần truồng. Ba Bình ngây người nhìn cơ thể hấp dẫn Huệ Trắng. Gò ngực săn cứng cao ngất. Nhủ hoa nở to mời mọc. Thấp dưới chiếc eo thon là bờ mông tròn trịa, cặp đùi thon dài hổ trợ cho đám lông rậm rì che nửa kín nửa hở cái hang động không đáy. Tự nhiên Ba Bình thấy tay chân mình trở nên thừa thải, hơi thở thì hổn hển. Huệ Trắng đưa tay nắm chặt lấy tay Ba Bình. Lưỡi của họ lại tìm đến với nhau. Dương vật thì áp sát cửa mình Huệ Trắng rà quét vòng ngoài, nó chùi tới chùi lui nhẹ nhè khắp cửa mình làm Huệ Trắng lên cơn sốt. Ba Bình bắt đầu nhấn vào. Huệ Trắng dang hai chân ra thiệt rộng tay thì bấu chặt vai anh. Anh bắt đầu nhấp nhanh dần trong lúc dâm thủy của Huệ Trắng túa ra như nước suối tí tách từng giọt chảy xuống. Cô ôm vai Ba Bình rướn người lên cùng lúc anh nhún mạnh, Ba Bình có cảm tưởng đầu khất mình bị âm đạo bóp mạnh nhưng anh vẫn tiếp tục đè mông xuống, mạnh nửa mạnh hơn nửa. Huệ Trắng rên nhẹ trong cổ họng, cái cảm giác sướng tột đỉnh xuất hiện trong cô, lan khắp mọi ngóc ngách cơ thể, từ đầu đến chân và dữ dội nhất là ở giữa người cô. Hai chân Huệ Trắng vòng lên ôm chặt lấy thân Ba Bình ép xuống
. . Bạch. . . Bành . . . Bạch. . . Bách. . . . . . . . Bách. . . . . Chát. . . Chát. . . tiếng da thịt hòa lẫn trong tiếng rên vì sướng ngất như một bản tình ca đầy cung bật cao thấp. Ba Bình nắc mạnh hớn chúi người đến trước bên dưới Huệ Trắng cũng rướn người cao hơn. . . . máu chảy rần rật trong người Ba Bình đẩy bật luồn tinh khí vụt vào người Huệ Trắng. . Cả hai thân thể trần truồng bất động trong giấy lát rồi mềm oặt quấn vào nhau

Huệ Trắng gối đầu lên ngực Ba Bình thiêm thiếp ngủ. Bệ thờ lạnh lẻo, nhưng tấm chăn đã giữ lại được hơi ấm cho cả hai người.

Bên ngoài, chốc chốc một cơn mưa ào xuống rồi lại tạnh. Tiếng gió thổi qua các ngọn cây rào rào cùng với tiếng sóng dồn dập từ xa vọng về một âm thanh vô tận và đơn điệu. Ba Bình tưởng cả ngôi miếu cổ lêng đênh trong một giất mơ. Huệ Trắng thỉnh thoảng giật mình ôm chặt lấy anh , thảng thốt.

Những kỷ niệm xa xôi thời hai người còn là học sinh trung học lại ùa về tràn ngập trong Ba Bình . Ngày đau buồn nhất là ngày anh mất Huệ Trắng để rồi chán trường tủi nhục lao vào bước ngoặt cuộc đời. . .

Ngày ấy Huệ Trắng có tên là Ngân Huệ. Và anh, bạn bè thường gọi là Trần Bình.

o O o

Khi Trần Bình trở về nhà thì Ngân Huệ đã lên xe hoa, rạp cưới đã thu dọn xong, căn hà của Ngân Huệ ở kề bên trở nên buồn bả vắng lặng. Trần Bình chạy ra cửa sau, ngồi trên chiếc ghế sắt, nhìn lên cánh cửa sổ trên lầu nhà Ngân Huệ. Cánh cửa đóng chặt.

Sợi dây thép mong manh như sợi tóc thòng từ cánh cửa sổ nhà Ngân Huệ xuống vườn hoa của Trần Bình vẩn còn đây. Trước kia mỗi lần nghe tín hiệu anh chạy ra là đã thấy cuối đầu dây ròng xuống khi thì cuốn tiểu thuyết kiếm hiệp anh thích khi thì những đầu bài toán khó, lúc thì món quà nho nhỏ. khi Ngân Huệ nghe tiếng huýt sao của anh, ra kéo dây lên thì là những quyễn tiểu thuyết tình yêu, những bài toán đã giải sẳn những gói xí muội những trái cóc. . . . Ngân Huệ ra đi mà không cởi bỏ sợi dây càng làm anh đau lòng.

Một lão nhà giàu có, quyền thế ham mê sắc đẹp của Ngân Huệ tìm mọi cách để mua chuộc mối lái, chiếm đoạt cô bằng được. Một gia đình nề nếp như gia đình Ngân Huệ không thể nào chấp nhận cuộc hôn nhân ấy. Thế là một hôm cảnh sát ập đến khám nhà, bắt cha Huệ đem đi. Bà mẹ khóc hết nước mắt chạy chọt khắp nơi nhưng không được. cuối cùng khi hiểu được đầu đuôi sự việc , thì chỉ còn cách duy nhất gã Huệ cho lảo già đó, mọi sự sẽ im xuôi. Trong lúc hoang man cùng đường, mẹ con Huệ không còn cách nào khác là buông xuôi theo số mệnh để cứu lấy người cha.

Ngân Huệ kể cho Trần Bình nghe câu chuyện ấy trong đêm chia tay cuối cùng đầy nước mắt. Lần đầu tiên người con trai 18 tuổi thấy thấm thía nổi tuổi nhục yếu hèn chẳng biết làm gì để cứu người yêu. Lần đầu tiên anh hiểu luật đời khắc nghiệt, con người giành giật chà đạp lên nhau để sống, mạnh được yếu thua. Anh quyết ra đi tìm bằng được vị sư phụ để có đủ sức mạnh nói chuyện với đời. Một ngày nào đó anh sẽ trở về. . . . . . Con đường về không còn hoa đào rơi, không còn nụ cười trinh trắng của cô bạn láng giềng. . . . . . Nhưng anh sẽ có sức mạnh để trả mối hận tình.

Thời gian cứ thế trôi đi thoắt một cái anh đã trở thành một tướng cướp lừng danh. Một phần cũng là anh dại dột không hề biết mình là nạn nhân của báo chí. Tính hiếu thắng đã làm anh say mê hãnh diên khi thấy tên mình xuất hiện trên mặt báo. Những vụ cướp anh gây ra chẳng qua là để quấy phá lảo đầu hói chồng Ngân Huệ và trêu ngươi những anh chàng thám tử cảnh sát Đô thành.

VN88

Viết một bình luận