14 giờ 15 phút giờ của philippines, chuyến bay VNA 661 đáp xuống phi trường quốc tế Aquino, tôi rời xa chị trong hối tiếc, vì chị phải tiếp tục hành trình sang Mỹ. Tôi được chị cho số địa chỉ nhà và email để tiện liên lạc, và dĩ nhiên tôi không quên nói lời cám ơn với chị.
Tôi được hai người bản xứ đón tại phi trường, hai kẻ lạ mặt và chưa hề quen biết. Tôi nhìn họ, họ nhìn tôi vì tôi thấy họ đang cầm bảng băng rôn ghi hàng chữ “Welcome Mr Luong Viet Phong”. Một trong số họ hỏi tôi: “Have you got any papers or something to state that you are Mr Luong Viet Phong?”. Tôi đáp: “Yes, of course!”. Anh ta hỏi:”What is it?”! Tôi trao cho anh một nữa tấm card có nữa phần tên tôi “iet Phong”. Anh ta thò tay vào túi móc ra miếng gì đó và ghép hai nữa của hai bên thành hàng chữ “Lương Viết Phong”. Và họ ôm tôi chúc mừng.
Tôi nhập học vào ngày 2 tháng 6 năm 2000, thì đến ngày 13 tháng 6,,, tôi tham gia lễ chào cờ mừng ngày quốc khánh philippines. Trong ca khúc quốc ca, họ đặt tay lên ngực trái và vang vọng ca khúc “Loyalty to Filipino” và sau bản quốc ca họ đọc lời tuyên thề “Hindi Kita Malili Mutan, Filipino” (Tôi sẽ không bao giờ quên đất nước Philippines). Tôi cũng đọc theo, thay vì đọc Filipino, thì tôi đọc Vietnam.
Thời gian trôi qua một năm, vào cái chiều mùa hè ấm áp của tháng 4, và tháng 5,,, tôi được người An Ninh của trường báo rằng tôi có khách đến thăm. Tôi vội chạy xuống đại sảnh,,, trước mắt tôi một hình ảnh rất quen thuộc và cũng rất mơ hồ,,, không ai xa lạ chính là chị ấy, người phụ nữ tôi đã gặp trên chuyến tàu đêm năm trước.
Chúng tôi gặp nhau trong nỗi vui mừng khôn tả, chị ôm tôi,,, tôi xiết chặt chị vào lòng như hai kẻ yêu nhau, như hai vợ chồng.
Tôi đưa chị về phòng khách riêng của phân khoa triết học, tôi báo với bộ phận an ninh của trường rằng chị sẽ ở đó chơi một tuần. Tôi thu xếp thời gian hè để đưa chị đi thăm một số danh lam thắng cảnh của nước philippines, đến vịnh Subik, đảo Palawan, nơi mà hàng ngàn người việt đã từng ở đó trước khi giải phóng trại tị nạn, rồi đến vinh Black, nơi quân đội Mỹ làm căn cứ quân sự trong chiến tranh Việt – Mỹ, rôi đáp chuyến bay đến Cebu để thăm suốt ngầm và ngược lại thành phố Baguio không khác gì ĐaLat của Việt Nam. Một tuần rong chơi với chị, tôi cảm thấy hài lòng sau một năm dài với sách vỡ. Và cũng đến ngày chị phải về Mỹ, một mình tôi tiễn chân chị ở sân bay quốc tế Aquino, nơi tôi đã đáp chuyến bay đến từ Việt Nam với chị.
Một tuần bên chị, vui chơi và ăn uống với nhau,,, chị chi trả hết vì chị biết tôi là sinh viên. Tôi thật lòng không ngần ngại để chị làm điều đó vì nếu tôi có giữ thể diện chăng đi nữa,,, tôi cũng chẳng đủ tiền để trả.
Một tuần ở bên chị, tôi vô cùng hạnh phúc và chị cũng thế, đêm đầu tiên gặp nhau sau một năm xa cách, tôi và chị dạo chơi và qua đêm ở khách sạn,,, cái đêm đó, chị và tôi không còn e ngại như trên chuyến tàu, cả hai trần truồng trong phòng. Chị ngậm cặt tôi, rồi liến nó một cách thèm thuồng,,, tôi liến lồn chị không khác gì liến cây cà rem,,, mỗi khi tôi liến tới họt le của chị là chị nẩy bứng người,,, chúng tôi liến của nhau hơn hai giờ đồng hồ thì chị không chịu nổi, chị chỏng mong và giang hai chân, để lộ ra cái lồn đang nứng, tôi cầm con cặt đang cương cứng như khúc gỗ đẩy vào, chị rên hự hự, tôi đẩy tới, chị thụt lại, mỗi lần như vậy làm chị thét gào,,, sươgn1 quá anh ơi, sướng quá cha mẹ ơi, đụ mạnh đi anh, em nứng quá rồi, mạnh đi anh,,,, vào tôi đã chơi chị một đêm dài,,, chơi quá đã đến nổi mép lồn của chị phải sưng, nhưng lồn chị vẫn nứng hoài,,, tôi càng đụ, chị càng khoái,,, kéo dài đến 5 giờ sáng. Chị cầm con cặt của tôi liến nhẹ để khô rao, tôi liến sạch lồn chị, rồi quay sang ngậm vú chị nút như một trẻ thơ.
Chị về nước, tôi ở lại vùi đầu vào sách vỡ, và những lá thư thăm hỏi thường xuyên cho nhau cho đến ngày tôi kết thúc năm thứ 4 cao học của học Viện San Carlos Seminary.
Tôi đã về nước cuối năm 2003 trên chuyến bay CAVN 714 từ Canada quá cảnh sang philippines lúc 7 giờ sáng ngày 14 tháng 12 năm 2003.
Suốt ba năm nay, chị không còn tin tức gì với tôi dù tôi đã nhờ người đăng tin tìm chị bên đất Mỹ. Giờ đây chị ở đâu,,, tôi luôn tự hỏi. Và chị đã mang theo dòng máu của đứa con thơ dại của tôi chăng! (Hết)
(Truyện 18+ phê nhất tại Truyendammy.vip)