Ðít Chỉnh sàng qua sàng lại. Tư Ðát nắc xéo rồi nắc dọc. Chàng cầm con cặc nhấn mạnh vào mồng đốc của Chỉnh mà quậy. Con Chỉnh la vang trời cả khúc kinh vắng. Bên kia, con Ngọc đứng nơi đầu xuồng nhìn qua mà lòng đã cơn hận. Ngọc có ngờ đâu thằng anh rể đang thật tình đụ con Chỉnh hết mình.
Tư Ðát đụ được một đỗi, thì con Chỉnh vặn mạnh người, mặt mày nhăn nhó như đau đẻ, bặm môi lại, hai tay đấm bình bịch trên lưng Tư Ðát, vì em đang ra chan chứa:
– Cha mẹ ơi! ối sướng quá anh Tư Ðát ơi? Em .ra đó anh ơi! Ðừng ngưng nắc, cứ đụ tiếp tục đi. Ối Tư ơi là Tư.
Bên này con Ngọc nghe được, nó hỡi ôi. Tưởng là Tư Ðát giả làm ông Tề để gạt con Chỉnh đụ trả thù Không dè bây giờ… Nó nổi máu ghen, lần xuồng qua kề sát, cổi phăng hết áo quần, nhảy qua, vực Tư Ðát dậy, bẩt Tư Ðát phải bỏ con Chỉnh, nằm đụ riêng với nó. Tư Ðát hoảng hồn van xin Ngọc:
– Ậy em. Anh đang trả thù cho em, rửa hận cho em…
– Không cần anh rửa hận cái mốc xì gì hết. Anh phải đụ em, phải bỏ nó, anh nghe không? Anh đừng làm bộ.
Cực chẳng đã, Tư Ðát phải cắm cặc vô lồn con Ngọc mà đụ, trong khi Chỉnh đang ngỡ ngàng ngồi dậy khóc:
– Nhục qua đi trời đất ơi là trời. Ðang đụ ngon lành nó qua dành mất của con.
Con Ngọc đang ôm đụ Tư Ðát lớn giọng hỏi Chỉnh:
– Cái gì? Anh Tư Ðát là của mày hả? Của tao, mày dành mày đụ, mày có biết không? Còn lâu mới là của mầy à.
Chỉnh càng khóc lớn tiếng hơn vì quá nhục, trong khi con Ngọc hả cơn tức vì đang được trả thù:
– Mày xỉa xói tựi tao đụ bậy. Bây giờ mày cũng đâu có gì hơn. Mà còn trần truồng ngồi đó không có lấy con cặc mà đụ nữa là.
Tư Ðát năn nỉ Ngọc:
– Anh lạy em. Người ta khóc là người ta biết nhục rồi. Nằm yên cho anh đụ, đừng có chửi bới họ nữa.
Chỉnh vẫn ngồi khóc rấm rức trông thiệt tội nghiệp. Rõ ràng vì quá ham đụ mà nửa đêm phải ngồi cổi truồng ra để nghe người ta chửi rủa giữa con kinh vắng.
Nó biết con Ngọc đang trả thù cho hả dạ, nên ngồi khóc yên lặng. Và nhìn Tư Ðát đang ôm Ngọc mà nắc. Lòng Chỉnh cũng đau, nhưng khó chịu nhất là nghe Ngọc mấng. Có khác nào cái nhục mà Ngọc đã chịu hồi trên quán cháo ở chợ, khi Chỉnh mang hết chuyện lớn nhỏ ra mà hạch, mà hỏi, nói xéo nói cạnh.
Tư Ðát cố tình đụ cho thật hay để con Ngọc ra trước rồi chàng sẽ xin phép Ngọc cho chàng leo qua đụ Chỉnh.
Nhưng thình lình, một cái ầm, nước văng tung tóe. Chiếc xuồng chòng chành muốn lật. Chỉnh đã bất thình lình nhào xuống nước tự tử. Tư Ðát tức khắc rút cặc ra khỏi lồn Ngọc, nhảy theo, ôm Chỉnh lại cứu lên xuồng. Chỉnh vẫn khóc và khuôn mặt vẫn buồn như mưa mùa thu, vùng vằng Ðòí Tư Ðát buông ra cho nàng được chết. Tư Ðát năn nỉ:
– Trời ơi. Khổ cho tôi hết sức à. Chèo xuồng ra đây là để vui chơi chứ đâu phải để chết. Ngọc, em làm ơn nói một tiếng cho Chỉnh vui lại cái được không?
Ngọc cũng không vừa gì, giọng óng óng:
– Ủa, hồi nãy ngoài chợ, nó làm em nhục mà em có đòi tự tử đâu. Trồng ớt thì ăn ớt chớ. Với lại anh mới đụ cho nó ra một cái rồi còn gì nữa. Bây giờ tới phiên em chớ. Hổng lẽ vắng đụ một cái là nhảy sông đòi tự tử à?
– Thôi mà. Anh lạy em đó Ngọc. Tội nghiệp cho người ta mà.
– Anh buông nó ra. Lại đây hai đứa mình đụ tiếp Ðể coi nó có dám nhào xuống sông lần nữa không?
– Bao nhiêu đó đủ rồi Ngọc à. Mang tội chết đi em.
Hai tay Tư Ðát vẫn ôm cứng, không dám buông Chỉnh ra. Vì hể chàng mà buông ra là Chỉnh nhào xuống sông nữa cho xem. Nhưng không phải Chỉnh nhào chết vì nhục, mà vì đụ chưa có đã. Ðã vậy bây giờ lại còn ngồi đó xem Ðát nắc Ngọc.
Cho nên ngồi quay lưng lại hướng Ngọc, Ðát che hết, nên Ngọc hoàn toàn không thấy bàn tay ông anh rể của mình đang thoa lông, bóp lồn cô Chỉnh. Ngọc còn nhỏ quá, không hiểu nổi hành động ác ôn đó của Tư Ðát. Nên tự nhiên nghe Chỉnh hết khóc mà Ngọc không hiểu tại sao.
Hai ngón tay Tư Ðát đang đâm sâu vào cửa mình của Chỉnh. Ðể cho Ngọc đừng nghi, Ðát nói như thiệt:
– Trời ơi. Rồi bây giờ tôi phải ngồi sảng đêm như vầy mà ôm người đẹp cho nàng đừng gieo mình xuống sông tự tử hay sao?
Con Ngọc tưởng thiệt nên nói một cách đắc thắng:
– Ời thà như vậy, huề. Chẳng đứa nào được đụ Em thì đụ với anh nhiều rồi, không cần thiết. Cái đứa mới ăn có một lần, mà bây giờ phải nhịn thèm mới khổ sở chớ…
Ngọc có nói nặng lời bao nhiêu, con Chỉnh cũng chẳng thèm khóc nữa, vì Tư Ðát đang tận tình dùng hai ngón tay đụ sâu vào lồn em. Tay kia Tư Ðát bóp nhuyễn nhừ cặp vú.
Ðược một lúc, Tư Ðát đề nghị:
– Hay là bây giờ như vầy cho yên cả hai bên. Anh đụ một em, bú một em. Em nào ra xong, mình lại đổi phiên, Chịu không?
Nghe vậy, Ngọc chịu liền, vội trả lời:
– Chịu liền. Nhưng anh phải đụ em trước. Chỉnh sau.
Ðang ở thế lép, nên Chỉnh đành gật đầu kiểu chơi tam đầu chế.