Thật vui khi được trở về nhà mình. Milou vẫn luôn ở căn hộ trước đây của chúng tôi. Trở về đó lần đầu tiên, tôi thật xúc động.Milou sắp xếp đồ đạc. Anh không tin vào khả năng thích nghi của tôi.
– Trời đất, con bò khắp nơi cứ như biết rành căn nhà vậy.
Eùmile và tôi chơi đùa suốt ngày. Tôi như trên mây. Khoảng 4 giờ chiều, có ai đó bấm chuông. Milou đặt tôi xuống đất mà nói.
– Ngoan nào, ba trở lại ngay.
Anh ra mở cửa. Tôi nghe được.
– Là cậu hả, Ludovic? Cậu làm tớ ngạc nhiên. Tớ không đợi cậu. Tớ đang ở với Alex, con nuôi tớ. Vào đi, theo tớ.
Trong khung cửa, tôi thấy một gã to con, không xấu lắm. Tôi nhăn mặt. Nó ôm cổ Milou, nói với tôi.
– Chào em bé!
Tôi càng nhăn nhó hơn nữa. Tụi nó bắt đầu hôn nhau.
– Thôi đi, Ludovic, có Alex!
– Kệ nó, chỉ là một thằng nhóc!
Tôi thấy cơn điên dâng lên, cùng với nó, sự ghen tuông. Chết tiệt! Mấy thằng đểu. Làm chuyện đó, trước mặt tôi! Sự giận dữ khiến tôi mạnh hơn nhiều. Tôi chống tay. Một cú, tôi đứng thẳng. Làm cách nào để bước tới? Ah, đúng rồi! Rất dễ, một bàn chân đặt lên trước, thật phẳng. Bận rộn hôn nhau, hai tên đểu không nhận ra tôi đang tiến tới hướng chúng. Tôi thấy ngứa trong miệng. Tôi mở miệng. Có gì đó ở trỏng, và đột nhiên.
– E…E…E…mie. Emie! Emie! Kho… Không!
Tôi la cũng đủ lớn. Milou bứt ra khỏi người thằng ngu kia, sửng sốt nhìn tôi bước về phía anh.
– No…Nó biết đi và nói!!! Không thể được. Ludovic, thật không thể được! Nó chỉ mới sáu tháng!
Hoàn toàn có thể. Chứng minh: tôi hoàn tất bước cuối cùng rồi bám lấy ống quần Milou. Tôi chỉ một ngón tay đe dọa về phía gã xấu xí đã xem tôi là ngu ngốc. Tôi tiếp.
– Đi…Đi…Cút…đi..
Không rõ ràng lắm, nhưng cũng xài được. Milou lúng túng.
– Lu…Ludovic…tớ nghĩ Alex muốn cậu đi. Tớ…tớ nghĩ nó ghen.
– Cậu chơi tớ hả? Một đứa bé! Đặt nó vào nôi là mình được yên.
– Tốt hơn là cậu nên đi. Cậu không biết. Nó vừa làm nên kì tích. Tớ phải lo cho nó.
– Đu…Đúng…Lu…Ludo…hết…Ludo đi đi.
Tôi vừa thêm dầu vào lửa. Milou điếng người. Tên kia trợn tròn mắt.
– Eùmile…Cậu chắc là nó mới sáu tháng chứ?
– Nó là con nuôi tớ, tớ biết nó bao nhiêu tuổi! Đi đi! Tớ xin cậu, đi đi. Chuyện này không bình thường. Tớ phải gọi bác sĩ.
– Được rồi, đừng nổi nóng. Được rồi, tớ đi. Mình gặp lại nhau chứ?
Tôi trả lời thay.
– Không…chấm dứt…chấm dứt…chấm dứt.
Bối rối, Milou nói với Ludovic.
– Nó đã nói không. Nó không muốn. Mình phải…tớ chán rồi… tớ không muốn làm nó phật ý… Vĩnh…Vĩnh biệt Ludovic.
– Nhưng…
– Đi đi. Tốt hơn là như vậy. Tớ tiếc lắm.
Thất vọng, gã kia ngửa mặt lên trời và đóng cửa lại phía sau lưng. Tôi rất tự hào về mình. Tôi đã ngăn cản thành công chuyện khó chịu diễn ra trước mắt. Hơn nữa, dưới sự xúc động, tôi đã khởi động được hai phản xạ, bước đi cũng như nói chuyện. Về phần nói chuyện, Milou khó mà tưởng tượng được phần từ vựng tôi có trong đầu. Tôi chỉ cần quen với dây thanh quản vẫn còn quá non.
Lúc này, Eùmile nhào tới tôi, đặt tay lên trán lo lắng xem nhiệt độ tôi.
– Để ba gọi bác sĩ.
– Không. Không cần.
– Alex! Con không thể vừa nói, vừa hiểu ba được. Không thể được. Con nghe ba hả? Không thể được!
– Đúng…lúc…đầu …khóooo!
– Tôi điên rồi! Con nuôi tôi là một thần đồng, một thần đồng nhỏ tuổi. Nhưng sao con làm được?
– E…muốn nói chuyện…với anh. Eùmile của Ales, không của Ludo.
– Con nói gì vậy?
Vậy là đủ cho ngày hôm nay. Tôi đã cố gắng quá sức. Tôi thấy mệt. Tôi cũng muốn để Milou tự trấn an lại. Tôi nói.
– Hôn.
Rồi không trả lời cho câu hỏi của anh. Tôi ngậm ngón tay, ngủ đi.
Tôi mở mắt. Eùmile đang chuẩn bị đưa tôi về nhà.
– Khỏe không báu vật của ba? Con hết sợ rồi chứ?
– Khỏe,còn anh? Ưøa, em đã ngủ ngon. Anh đưa em về rồi à?