VN88 VN88

Oan trái đời tôi – Truyện 18+

Nhìn thân thể mượt mà, với cặp vú mới lớn, xăn chắt đàng sau cái áo dài trắng đồng phục, tôi nuốt trôi nước miếng xuống cổ họng. Đúng là tôi không thể kềm được lòng mình khi biết lát nữa đây tấm thân nõn nà này sẽ nằm gọn gàng dưới thân mình tôi. Một cái gì đó thật tinh khiết trong bộ đồng phục trắng tinh làm người đàn ông tuổi trung niên như tôi cứng mình mẩy.

Tôi hơi rùng mình, tự gớm ghiết với ý nghĩ đê tiện của mình, nhưng rồi tôi vẫn không thắng nỗi quỷ satan đang dày xéo trong lòng. Khẻ kiểng chân, tôi đưa tay trịch lại cái đủng quần bây giờ đã cợm lên một cục, và phát hiện rằng nó hơi bị ươn ướt tự bao giờ.

Oan trai doi toi - Truyen 18+

Oan trái đời tôi – Truyện 18+

“Trong vòng 6 tiếng, nó thuộc về anh. Anh làm gì thì làm. Chỉ cần đừng để lại vết sẹo nào VĨNH VIỄN trên mình nó”. Người đàn bà trạc tuổi 35 nhìn thẳng tôi nói ngang nhiên. Giọng bà đều đều có vẻ hơi lạnh lùng y hệt một bà tú chuyên nghiệp.

Tôi không thể tưởng những lời nói đó có thể thốt ra từ miệng một người mẹ trông có vẻ đàng hoàng nhưng không đàng hoàng tí nào như vậy. Nhưng lời bà ta làm cho không khỏi chạnh lòng. Đã đến đây rồi, tôi cần gì phải tỏ vẻ đạo đức chứ. Mặc kệ bà là mẹ của ai, hay người tôi sắp gặp là con gái của một gia đình nào đó, nếu như thuận mua vừa bán thì tại sao không coi như một cuộc trao đổi bình thường.

Truyện 18+ Oan trái đời tôi

Truyen 18+ Oan trai doi toi

Oanh là tên bà ta, mà tôi nghi ngờ không phải là tên thật. Làm cái nghề như bà thi ngu sao dùng tên thật. Cái tên của bà hay nơi mà tôi đang đến đều do mối lái dẫn đường. Cũng phải quen biết lắm mới tìm được một nơi hẻm hốc và kín đáo như nhà của bà.
“Chắc là ông không từ chối chứ gì, phải ông muốn thứ nặng chứ ?”, bà chợt hỏi khi tôi vẫn chưa tin mình đang đứng nơi này. Cái cảm giác vừa run vừa náo nức của tôi quả nhiên không qua được cặp mắt bà Oanh.
“Ý của bà là …”, tôi ấp úng, tỏ vẻ như chưa hiểu.
“Hễ ông vô đây”, bà giải thích. “Là đã biết thứ nặng. Đàn ông các anh ăn chơi chán chường rồi, nếu không tìm thứ nặng hơn thì đâu có đủ hứng”.
Bị bắt đúng “yếu điểm”, mặt tôi nóng bừng lên vì ngại ngùng. Thật ra, trước khi lần mò tới đây, tôi đã nghe kể rồi, rằng bà Oanh có đứa con gái sẵn sàng bằng đủ thứ yêu cầu của khách, nên khi tới đây đầu óc tôi cứ chờn vờn hình ảnh của đứa con gái trần truồng bị trói chặt ở góc giường.
Hơi bị giựt mình, nhưng tôi cố bình tĩnh lại, hỏi đại bâng quơ một câu: “Hồi nãy bà nói sẹo gì vĩnh viễn là sao ?, ý tôi muốn hỏiđể chắc chắn rằng tôi không vi phạm điều kiện bà ta đưa ra”.
“Lý do đơn giản,” bà đáp, “là nó còn phải đi học ngày mai…. Nó vừa học vừa làm mà … ông biết … nếu để lại dấu vết nào, tôi sợ …”. Bà Oanh ngừng lại một giây rồi nói tiếp, “Vì vậy tôi phải chắc chắn ông không đi quá giới hạn cho phép”.
Tôi gật đầu tỏ ý hiểu.
“Tôi rành những người đàn ông như anh”, bà Oanh chợt đổi giọng hâm he, “nếu như ông vi phạm luật, con Liên có hề hấng gì, ông đừng trách tôi không cảnh cáo trước”.
Tôi gật đầu hiểu ý, rồi bước chầm chậm theo bà.
Vừa đi bà vừa quay lại nhìn vào mặt tôi rồi nói luôn, “Luật thứ nhất, ông không được làm nó quá đau, nếu như nó chịu không nỗi thì ông phải ngừng. Tôi sẽ kiểm soát điều này. Ông có thể thử hết ‘trọn gói’. Nếu nó OK thì thôi, nếu không OK thì ông phải ngừng …”.
“Trọn gói là sao ?”, tôi hỏi.
“Trọn gói là miệng, mông và âm đạo tùy ông thích”, bà đáp. “Coi như ông bao tour trọn gói vậy”.

Nghe bá trả lời một cách dửng dưng như vậy cũng lấy làm hiếu kỳ. Tại sao bà lại có một tập được sự lạnh lùng đó với chính đứa con gái của bà chứ !, tôi tự hỏi.

Gật đầu với bà để tỏ sự hiểu ý, tôi lẩm nhẩm trong đầu những qui luật của bà vừa đưa ra để chắc rằng mình không làm trật.
Rồi, tôi theo bà bước vào phòng bên cạnh. Ở đó, có một đứa con gái trạc tuổi 18 đang ngồi thêu thểu, cúi đầu. Cỡ tuổi nó, đáng lý ra phải ngồi ăn hàng rong, hoặc đang cười đùa với tụi bạn. Hoặc như đang ngồi học bài chứ ! Tôi cũng biết vì sao, có lẽ đời là vậy, có đứa thì sinh ra đã sướng, chỉ biết học hành vui chơi, còn có đứa như nó đây phải bán thân mình kiếm kế sinh nhai.

Nhìn thân thể mượt mà, với cặp vú mới lớn, xăn chắt đàng sau cái áo dài trắng đồng phục, tôi nuốt trôi nước miếng xuống cổ họng. Đúng là tôi không thể kềm được lòng mình khi biết lát nữa đây tấm thân nõn nà này sẽ nằm gọn gàng dưới thân mình tôi. Một cái gì đó thật tinh khiết trong bộ đồng phục trắng tinh làm người đàn ông tuổi trung niên như tôi cứng mình mẩy.

Tôi hơi rùng mình, tự gớm ghiết với ý nghĩ đê tiện của mình, nhưng rồi tôi vẫn không thắng nỗi quỷ satan đang dày xéo trong lòng. Khẻ kiểng chân, tôi đưa tay trịch lại cái đủng quần bây giờ đã cợm lên một cục, và phát hiện rằng nó hơi bị ươn ướt tự bao giờ.

Bà Oanh đưa tay kéo đứa con gái đứng lên, hơi đẩy nó về phía tôi rồi dặn dò đứa con gái. “Nhớ chiều khách đàng hoàng nghen con”, bà nói và vuốt nhẹ trên tóc Liên.
“Con không làm được không, Mẹ”, Liên nói, lắm lét nhìn tôi. “Hôm nay con có hẹn với con Loan, sao mẹ không cho con đi”.
“Con đừng lo chuyện đâu còn có đó. Bạn bè không gặp nhau một ngày chết sao. Con không phải muốn mua một chiếc xe mới để đi học hay sao ? Ông … ông này sẽ giúp con mua xe nếu như con chiều theo ý ông. Giống như lần trước mẹ dạy con rồi đó”, bà Oanh an ủi đứa con gái.
“Muốn … nhưng … lần nào cũng đau muốn chết”, Liên đáp.
“Con đừng lo. Ông … này đây biết cách. Ổng là người từng trãi nên chuyện gì cũng biết”, bà nói.
“Nhưng mẹ à ! Ổng … ổng như vậy … con như vầy … làm sao … con … con. Lần trước, ông kia trẻ hơn.”, Liên ấp úng.
“Con ăn nói đàng hoàng để phật lòng ông … ông khách (bà vẫn chưa biết tên tôi) … con !”, bà Oanh răn. “Nếu như có gì con không thích, con cứ việc lên tiếng, ông sẽ ngừng ngay”. Quay sang nhìn tôi, bà nói: “Phải không ông”. Tôi gật đầu.

Có lẽ lời cuối cùng của bà Oanh có vẻ dứt khoát nên Liên không dám nói thêm tiếng nào nữa. Nhưng trong đôi mắt của nó ứa ra hai dòng lệ. Nó bước tới giường, ngồi bệt xuống ôm mặt. “Có hẹn mà không cho đi”, Liên giận dỗi.
Nhìn thấy cảnh tượng vậy, trái tim tôi như nhói đau.
“Cô Oanh …tôi …tôi …”, tôi ấp úng.
“Ông … ông … cái gì … ông không được đổi ý nữa nhen. Ông đã đổi ý hết mấy lượt trước khi tới đây rồi”, bà Oanh có vẻ gắt gỏng. “Vậy đi nghen ! Ông có 6 tiếng thời gian !”, bà chỉ lên đồng hồ cho tôi thấy. Từ chỗ đó, tôi bắt đầu nhìn chung quanh. Căn phòng có vẻ eo hẹp, nhưng trang bị đầy đủ dàn máy nhạc, TV, và máy lạnh như một phòng khách sạn hay một phòng hát Karaokê. Không hiểu đã có biết bao nhiêu người đàn ông đã đến căn phòng này rồi. Lại nhìn Liên, tôi không khỏi thắc mắc, tấm thân này đã bị dày xéo đến cỡ nào.

Bà Oanh nói xong, bước tới gần giường, đưa tay vuốt tóc đứa con gái một lần nữa, và thốt ra hai chữ “Ngoan nhen !” rồi quay lưng, kéo tay tôi đi thẳng ra ngoài, trước khi đóng sầm cửa lại.

Ở ngoài phòng khách, tôi thanh toán tiền bạc xong, bèn hỏi bà một mà tôi vẫn còn thấy áy náy trong lòng, “Cô có thật chắc chắn không ? Thấy nó có vẻ sợ ra mặt. Lúc đầu cô đâu có nói với tôi như vậy”.

Bà Oanh nâng mặt lên có vẻ sành đời, cười tươi đáp, “Con tôi, tôi biết. Và tôi biết chuyện tôi đang làm mà, ông sao cứ lo lắng hoài vậy. Đừng tỏ ra đàng hoàng nữa, ông thích gì cứ việc làm. Coi như mua bán đi”, giọng bà có vẻ đanh đá, chua ngoa.

“Sở dĩ tôi lo lắng là vì tôi muốn đôi bên phải chấp thuận. Không phải ở cô mà ở con cô nữa. Tiền bạc không thành vấn đề, tôi đưa cô thêm phần nữa nếu như tôi được những gì như cô nói trong điện thoại”, tôi dè dặt. “Nhưng tình hình không đúng như vậy lắm?”.

“Không, ông không cần lo gì hết. Đâu phải tôi mới vô nghề, con tôi cũng vậy. Miễn sao ông thực hiện trong phạm qui của tôi đưa ra là được. Nếu ông vẫn còn lo lắng, thì đây, gọi cho tôi số này nếu như có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra”.
Tôi gật đầu, nhận lấy tờ danh thiếp của bà trong tiền. Liếc sơ qua, tôi thấy bà ghi Nguyễn thị Oanh, chuyên gia mai mối hôn nhân và gia đình. Tôi bèn phì cười trong bụng, “mai mối gì mà mai mối … lại mai mối chính đứa con gái mình theo kiểu này”. Nhưng rồi, tôi cũng không dám phê phán bà vì chính tôi cũng là một thằng tồi tệ !

“Hẹn ông 6 tiếng sau đó”, bà nói rồi quay lưng đi, có vẻ gấp gáp. Tôi chỉ kịp “Ừ” lên một tiếng trong cổ họng, rồi cánh cửa đóng sầm lại trước mặt tôi.

Trong một thoáng, tôi đứng tòng ngòng ở đó chưa biết phải làm bước kế tiếp. Đưa mắt ghé vào cánh cửa ở phòng con Liên, tôi nhớ tới cái cảnh nó khóc làm tôi hơi chùn bước. Nhưng bộ đồng phục áo dài không khỏi làm tôi phấn chấn. Cuối cùng, tôi cũng lấy hết bình tĩnh, xách lấy cặp táp và bước tới trước cửa phòng con Liên.

Với nhiều cảm xúc bấn loạn trong mình, tôi lại ráng nhớ lại hết những qui luật bà Oanh dặn dò, rồi mạnh dạn mở cửa bước vô.
Lúc này, Liên đã nằm trên giường, trùm mền kín mít. Khi nghe tiếng cửa phòng mở, cô bé giựt bắn người, thu mình gọn lỏn như con mèo bị lạnh trốn ở góc giường. Tôi liếc nhìn đồng hồ, 15 phút đã trôi qua rồi, chuyện gì muốn làm thôi thì làm cho xong đi rồi rút. Chứ tôi biết rành tánh tôi lắm, hễ khi bước ra khỏi chỗ này mà không thực hiện điều mình ao ước, chắc là tôi ấm ức mãi. Nghĩ vậy, tôi bèn bước nhanh tới cái tủ để ở góc giường, theo lời bà Oanh dặn, tôi kéo nó ra. Bên trong, đã bày sẵn một lố “áo mưa”. Tôi lấy đại ra năm, bảy cái nắm trong tay, bước lên giường, và ngồi cạnh cô bé.
“Tên Liên phải không ?”, tôi thỏ thẻ.
Liên hơi cựa mình. Tôi hỏi luôn, “Liên có muốn không, nếu như không thì thôi, tôi … anh về vậy”.
“Ông muốn làm gì thì làm, mẹ dặn rồi, còn dám cải lại sao”, Liên nói lí nhí dưới lớp mền.
“Vậy … em có sợ anh lắm không ? Nếu như sợ thì anh … anh không làm cho em … sợ”, tôi nói nhỏ nhẹ.

VN88

Viết một bình luận