– Con cũng không biết.
– Tả con bà mày, đồ khùng?
Mỗi lần tức đệ tử, ông Tư thường chửi: “Tả con bà mày!”, ông nói nửa tiếng Tàu nửa tiếng Việt. Nói riết rồi thành thói quen, cứ đụng một chút là “Tả con bà mày?”, thành ra câu chửi này biến thành một thành ngữ chửi thề quen thuộc của cả võ đường. Bây giờ học trò đứa nào cũng quen nói “Tả con bà mày!”.
– Chú Tư ơi, chú Tư!
òng Tư ló đầu ra ngoài hỏi lớn:
– Đứa nào ở ngoài đó la nữa vậy?
– Chú Tư ơi, cảnh sát bố quân dịch!
Thàng Phèn vừa la vừa tông vô nhà:
– “Tả con bà mày” doọc đi. Thằng Tào nữa, tụi bay ở đây, nó múm được thì tao cũng đi chung với tụi bay luôn. Thằng Tào vừa co giò đinh phóng ra ngã sau, thì
thằng Phèn đã nắm nó lại:
– “Tả con bà mày”, tụi nó đi rồi.
– Vậy sao mày còn la um sùm?
– Không phải vậy, tụi con đang lắc tài xỉu, có đứa chạy vào la cảnh sát bố. Thế là mạnh thằng nào thằng nấy tẩu. Khi eảnh Bát ào vô thì đâu còn ai.
– Có như vậy thôi mà mày la um sùm hà?
Đâu phải ehĩ có vậy đâu.
– Chớ còn cái gì nữa?
– Lúc đầu có ba tên lạ mặt đi vào xóm, tụi con đã nghi là cớm, xong thấy tụi nó ngồi ăn bánh cuốn với thằng Tâm và thằng Tào này. Một hồi sau thì ba đứa nó
đi ra với thằng Tâm, vừa tới đầu hẻm thì cảnh sát ùa vô. Con thấy cả bốn đứa tụi nó chạy ngược vô trong, rồi thàng Tâm tống cho thằng đi eạnh nó một đạp và kéo co với nhau, nhưng sau thằng bạn nó đập cho thằng Tâm một thoi, lui cui eái gì với nhau một hồi, con ở xa không thấy rõ, rồi thàng mập đó bỏ chạy trước, để thằng Tâm nằm thù lù một đống, cảnh sát vô đưa đi. Không hiểu sao tụi nó lại đánh lộn. à, chắc thằng Tào mày biết mấy thàng đó là ai hả?
– “Tả con bà mày”. Tao còn sợ són đái đây.
Thằng Phèn ngơ ngác:
– Mày nói cái gì? ‘
Ông Tư cũng ngơ ngác nói:
– Vậy thì lạ thực. Tao ở đây hơn ba chục năm, chưa hề thấy cái vụ này xảy ra bao giờ.
– Chú nói cái gì xảy ra?
– Cái tụi..
Thằng Tào mặt mày xanh mét, la lớn:
– Chú Tư, chú Tư… đừng có nói…
Ông Tư ngẩn ra, rồi chợt hiểu, nói trớ lại:
– ờ. ờ cái tụi này kỳ cục.
Tào thở một cái phào, tay nó để lên ngựe hồi nào không hay. Trong lúc đó ông Tư vẫn lẩm bẩm:
– Kỳ cục thiệt, kỳ cục thiệt…
Thàng Phèn lại nghĩ khác, nó nói:
– Kỳ cục thiệt đó chú Tư. Thường thường cảnh sát bố thì mình phải biết trước một ngày. Không hiểu sao hôm nay tụi nó tới đầu hẻm mới hay. Mấy thàng gác sòng nếu lơ là như mọi bữa thì lãnh cái búa đẽo cả lũ rồi. Mà kỳ thiệt, con vẫn chung đủ cho mấy ổng mà. Để tối nay hỏi lại coi.
Ông Tư gật gù:
– Ừ, mày hỏi lại xem có gì trục trặc không. Nhưng đừng làm quá nghe mày, vẫn phải chung đều dều đó.
– Dạ, chú Tư.
– Thôi ra ngoài đó đi, có gì về cho tao hay. . .
Phèn đi rồi, Tào chắc lưỡi, dậm chân đùi đụi.
– Chút xíu nữa chú nói nó nghe cái vụ của con rồi, hú hồn. Con nghi tụi này không phải cớln rồi. Cái gì đây không biết.
– Còn nghi cái gì nữa, nếu nó là cớm tới bắt người, thấy cảnh sát lại chạy sao mày.
– Không phải cớm thì nó tới bắt thằng Tâm làm chi héng.
Tào vừa nói xong, thấy Song quẹo xe Honda chạy vào con đường nhỏ ven hồ cá, nó la lên:
– Chú Tư, anh Song tới kìa, sao mà đúng lúc quá.
– Ừ nó nói trưa nay ghé đây ăn eơnl mà giờ này mới tới.
Tào nôn nóng:
– Chú nói ảnh có biết vụ này không?
– Tả con bà mày, chưa gặp nó sao tao biết được?
Song vừa dựng xe lên, cả ông Tư và thằng Tào cùng chạy ra cửa:
– Chú Tư, cháu đến trễ.
– ừ, ừ tụi tui đang mong chú muốn hụt hơi.