VN88 VN88

Nữ điệp vụ môi hồng lồn to – Truyện 18+

Hùng cười nhẹ:
– Tôi đâu có ngờ chúng dám cướp ngay đầu cầu Phan Thanh Giản. Tất cả nhân viên của tôi tập trung ở ngã tư xa lộ và gần trườhg Bộ Binh Thủ Đức. Tưởng chúng phải cướp gần Biên Hòa.
– Cũng chẳng ai ngờ chúng dùng xe GMC nhà binh ép anh.
– Xe chúng lấy ở đâu ra vậy?
– Thàng Ba Thọt trộm chiếc xe đi chợ của một chiến hạm ở chợ Thị Nghè.
– Ba Thọt có chết không?
– Nó trúng đạn đầu tiên vì chính nó bắn anh. Thằng này bắn cũng khá lắm, nó lái xe cản xe anh xong, nhảy xuống xe thì anh đã bắn thàng đồng đảng nó rồi. Hai thằng kia đứng sát bên mà bắn trật lất, còn Ba Thọt vừa chạy, vừa bắn ở khoảng cách xa như thế mà trúng ngay kính chắn gió xe. Nếu nó đứng gần như hai tên kia thì mạng anh tiêu rồi. Hú hồn!
Y tá vào tháo ống tiếp nước biển cho Hùng, hác sĩ cũng khám lại. Song nói:
– Thôi, kể như xong. Tôi tới thăm anh sau.
Hùng ngồi gượng dậy bắt tay Song:
– Cám ơn chú thật nhiều.
– Anh nằm xuống nghỉ đi, chưa khoẻ hẳn đâu.
– Cám ơn, Thoa đưa anh Song về giùm anh.
Thoa tươi tắn:
– Để em đưa anh ra cửa, với lại bác sĩ đang khám bệnh, em cũng phải ra ngoài.
Song cười:
– Vậy cám ơn cô, tôi không ngờ anh Hùng có cô em đẹp như cô.
Thoa khúc khích:
– Anh Hùng nói không sai, mấy ông điệp viên, ông nào tán gái cũng giỏi lắm.
– Anh Hùng giỡn chơi đó, tôi đâu có làm cho Tình Báo mà là điệp viên được, lính Hải Quân thôi mà.
Thoa liếc Song thật tình:
– Gớm, mấy ông Hải Quân còn quá cha.
– Oan cho tôi, cam làm quít chịu. Mấy ông sĩ quan Hải Quan, thường thường là con nhà giàu, học giỏi, hào hoa, tán gái có bằng cấp, chứ cỡ tôi đi lính chỉ có gõ sét, sơn tầu thôi Chẳng vậy mà có thi sĩ đã tả oán rằng
“Năm năm gõ sét đau lòng lính” đó sao?
– Em nghe cái miệng anh còn ngọt hơn đường nữa, than vãn cái gì?
Song cười cười:
– Cám ơn cô, đây là đầu tiên trên đời tôi được một người đẹp khen đó.
– Anh học khoa tán gái này ở đâu vậy. Một điều anh khen em đẹp, hai điều anh khen em đẹp, anh nói tỉnh bơ, làm em có cảm tưởng mình đẹp thật đó.
– Cô nói quá lời rồi, tôi chỉ biết nói cái gì mắt thấy tai nghe thôi. Cô Thoa học trường nào.
– Em học Trưng Vương.
– Ái chà, người đẹp Trưng Vương, ngày xưa tôi học Võ Trường Toản, ngày nào cũng đi học thực sớm, đứng ở cổng trường dòm các cô đi học.
Thoa cười khúc khích:
– Thì bây giờ cũng thế. Đi học qua trường Võ Trường Toản, thấy mà ghét.
– Tại sao lại ghét, chúng nó chỉ ái mộ những người đẹp thôi chứ có dòm các cô xấu đâu?
– Anh binh các khóa đàn em là phải rồi. Mai mốt cũng lại đi Hải Quân hết cho mà coi.
Song cười ha hả:
– Các cô Trưng Vương trước cũng như sau. Tụi tôi thường bảo nhau: hoa hồng nào cũng có gai, có sai bao giờ đâu.

Thoa cười thật tươi. Tự nhiên nói chuyện với Song, nàng cảm thấy vui vui, anh chàng có duyên lạ lùng. Chẳng bù với thằng cha con ông Thẩm Phán Tri, đến hỏi nàng, người như cục bột, mở miệng ra là khoe của, khoe tài. Giá y được bằng nửa Song thôi cũng làm cho nàng thỏa mãn rồi. Vậy mà cha mẹ nàng cứ nói ra, nói vào hoài, thật là bực mình. Tự nhiên một ý nghĩ táo bạo loé lên trong óc nàng:
– Anh Song à, dù em mới gặp anh, nhưng đã nghe anh Hùng nói rất nhiều về anh, em muốn xin anh một đặc ân.:
Đang đi, Song dừng lại nhìn Thoa:
– Đặc ân, cô có ngạo tôi không đó?
Thoa nghiêm trang:
– Em nói thực đó anh Song.
Nhìn thẳng vào mắt Thoa, Song đã đọc được ý nghĩ tinh nghịch của nàng. Tự nhiên Song muốn sống lại với dĩ vãng những ngày còn học ở Võ Trường Toản, thường hay qua Trưng Vương phá phách. Chàng mỉm cười:
– Vậy cô nói đi.
– Em muốn anh ra ngoài vườn hoa phía trước nói chuyện với em, đợi cho ba má em vô thăm anh Hùng trở ra, em giới thiệu anh với gia đình em.
– Bao giờ ba má cô tới?
– Em tính đang trên đường đi rồi.
– Như vậy là vài phút nữa thôi?
– Dạ, anh chịu rồi phải không? Vậy chúng mình đi mau ra vườn hoa, em không thích đụng đầu ba má em khi ba má em chưa thấy anh Hùng.

VN88

Viết một bình luận