Ba Thọt trầm ngâm:
– Ờ héng, kể cũng kẹt, nếu lỡ có bề nào, kẹt cả lũ. Vậy em tính sao?
Lan làm bộ ngần ngừ:
– Em nói ra sợ anh bảo em tham lam thôi.
Ba Thọt xoay mình ôm lấy Lan, cười nho nhỏ:
Chuyện gì thì nói đi, anh không có vậy đâu.
– Hứa chắc nghe?
– Ờ hứa.
– Em nói cho anh nghe, nếu có ehuyện gì kẹt cho anh mà tụi em còn buôn bán được, đâu có ai bỏ anh, còn như hết làm ăn, thân tụi em lo chưa xong, lấy gì nuôi anh.
– Ờ em nghĩ cũng phải, mạo hiểm như vầy làm sao tránh khỏi sơ sót, nhưng anh phải làm Bao đây?
Lan nói ngay:
– Nếu anh sang tên nhà cho tụi em thì còn sợ gì nữa?
Ba Thọt bằng lòng ngay:
– Cái đó có khó gì đâu, làm lúc nào không được.
– Vậy đó nó dễ dàng lắm, nhưng anh không muốn thì lại khác.
– Bộ em còn nghi ngờ anh hay sao? Nếu có tính toán gì với tụi em, đời nào anh cho em biết những việc anh làm.
Lan nghĩ thầm trong bụng, còn vụ đánh cướp xe chở lương thì sao, nhưng nàng làm bộ mơn trớn:
– Ai không biết anh thương tụi em, có gì mờ ám giữa tụi mình đâu. Nhưng mà nếu không khéo tính trước, nước tới ehân mới nhảy thì thiệt thòi cho cả hai, phải
không anh?
– Em nghĩ cũng phải, nếu vậy, sáng mai chúng mình đi sang tên nhà ngay. Anh chỉ giữ lại sổ gia đình ở đây để khỏi lôi thôi với cảnh sát lúc bố ráp. Kể như anh mướn nhà tụi em là được rồi.
Lan mừng rơn trong bụng, nàng làm bộ nói đùa:
– Anh không sợ tụi em đuổi nhà à?
Ba Thọt cười lớn:
– Em đuổi nhà thì anh đi ngay, còn tặng em vài trái mãng cầu nữa.
Lan đập mạnh vào vai Ba Thọt, cười khanh khách:
– Nói cái gì thấy ghê.
Ngoài trời đã bớt mưa, gió ngừng hẳn, cảnh vật trở nên yên tĩnh. Ba Thọt ôm Lan trong lòng ngủ hồi nào không hay….
Phòng Phản Tình Báo bây giờ là bộ chĩ huy của mục tiêu Môi Hồng, người ra vô tấp nập. Điện thoại reo liên hồi. Một hệ thống máy truyền tin vô tuyến nhẹ Motorola được đặt thêm để nhận và truyền lệnh cho các nhân viên giám thi. Sáng sớnl vừa đổi phiên trực, điện thoại đã reo vang, Đại úy Trưởng Phòng Phản Tình Báo nhấc máy nói:
– Dạ, Đại úy Đức Phản Tmh Báo tôi nghe.
– Dạ, kính chào Đại úy. Tụi tôi ở bên Cảnh Sát đây, mới được tin có vụ án mạng ở nghĩa địa Thị Nghè bữa trước đó, tin Đại úy hay.
– Vậy sao, cám ơn, cám ơn… tin tức sơ khởi thế nào, anh có thể cho chúng tôi biết được không?
– Cũng cái mộ đó, nhưng lần này 8 thằng bi Phanh thây. Chúng tôi mới được báo cáo nên chưa rõ lắm.
– Anh có biết 3 thằng nào đó không?
– Dạ, chưa biết gì hết. Tôi cũng sắp phải đi tới đó bây giờ E rằng có phiền phức nữa thôi.
– Được rồi… được rồi, nếu vậy tôi sẽ tới đó mời anh đi ăn sáng thôi.
– Dạ, dạ, cảm ơn Đại úy trước, tôi chờ Đại úy ở đó nhé.
– Dạ, dạ.
Đại úy Đức nhìn Song đang ngáp ngắn, ngáp dài cười:
– Thượng Sĩ Song đi ăn sáng không?
– Dạ, cám ơn Đại úy đi trước đi.
Rồi như chợtthấy gì khác lạ Song hỏi:
– Ủa, Đại úy mới ở nhà tới mà, không lẽ chưa ăn sáng?
– Đúng rồi, nhưng mà cái ông cảnh sát bữa nọ ở nghĩa địa Thị Nghè đó, mới gọi điện thoại lại mời tụi mình đi ăn sáng.
– Ăn ở đâu vậy Đại úy?
– Thì ở nghĩa địa Thị Nghè chứ đâu, bữa trước có một mạng, bữa nay 3 mạng.