Ba Thọt cười hì hì:
– Nhưng mà em nghe thấy tiếng sấm mà.
Lan phì cười:
– Không lẽ trời đánh tụi nó hay sao?
Ba Thọt thổi tắt ngọn đèn dầu, kéo cả hai lên nhà trên:
– Thôi tụi mình lên nhà trên ngủ đi.
Sáu ngần ngừ:
– Trời mưa lớll quá, hay là anh với con Lan lên nhà trên ngủ đi, em phải nằm với hai đứa nhỏ, để tụi nó thức dậy không thấy ai tội nghiệp.
Ba Thọt gật đầu:
– Ờ cũng được.
Cổng sau nhà trên cũng chỉ khép hờ, Ba Thọt và Lan chạy băng qua con đường xô cửa vào nhà, Lan với chiếc khăn mặt đưn cho Ba Thọt:
– Anh lau mình đi, ướt hết rồi.
– Ờ trời mưa dữ quá héng. Cũng may sấm sét ầm ĩ nên mọi việc dễ dàng.
Lan tò mò hỏi:
– Súng ở đâu mà anh có nhiều quá vậy?
– À mấy thằng nhỏ nó mua lại hồi chiều của mấy thằng ăn trộm.
– Ân trộm ở đâu mà có súng hả?
– Ôi thiếu gì, nhà mấy thằng Mỹ lấy tụi bán Bar, đứa nào không có súng. Chỉ sợ có súng mà không dám xài thôi, còn lo gì mấy thứ cô hồn này.
– Bộ mấy đứa hồi chiều cũng đi với anh hả?
– Ừa.
– Tụi nó đâu rồi?
– Về hết rồi, lúc đầu anh cung tính eho tụi nó về đây núp, Bợ cảnh sát nghe nổ ụp tới, chạy không kịp. Nhưng nhờ trời mưa, tiếng lựu đạn nổ cũng không to hơn tiếng sấm, nên không ai để ý, anh bảo tụi nó về nhà rồi. Vì sáng mai thế nào cảnh sát cũng tới nghĩa địa điều tra, tụi nó ở đây không ổn đâu.
– Anh chu đáo thiệt.
Ba Thọt hơi lo lắng, nói:
– Anh vẫn còn sợ một chuyện.
– Chuyện gì vậy?
– Nếu cảnh sát bố ráp khu này, mình dều có sổ gia đình hợp pháp, lại không có án tích gì để chúng nghi ngờ. Nhưng còn cái hầm đang đào dở ở dưới đi-văng phải ăn
làm sao, nói làm sao đây?
Lan cười:
– Anh khỏi lo.
– Tại sao vậy?
– Hồi chiều khi anh đi rồi, em cũng nghĩ ngay tới việc cảnh sát xét nhà, nên em với ehi Sáu đi mưa mấy tấm bửng xi-măng đậy lên, san đất lấp lại, bất quá họ tìm ra, mình nói hầm phân hoặc hầm thoát nước là cùng.
Ba Thọt vui ra mặt, chàng ôm lấy Lan hôn tới tấp lên mặt nàng. Lan cười khúc khích, xô Ba Thọt ra:
– Nhột mà, nhột thấy bà nè.
– Anh không ngờ em giỏi vậy.
– Thôi bây giờ thì đi ngử được rồi đó.
Ba Thọt cười hềnh hệch, leo lên giườllg, bao nhiêu nỗi lo lắng tiêu tan hết. Hắn nghĩ tới bốn ngày nữa đánh chiếc xe chở lương của vườn cao su Biên Hòa. Nếu thành công chuyến này thì đỡ khổ biết mấy. Súng ống đã đầy đủ rồi, còn xe hơi thì đâu có khó gì, có sắn chìa giả mượn đỡ chiếc nào lại không được. Bốn tay súng này không lẽ không làm nên chuyện. Lan đã bò gần Ba Thọt, nàng ngả mình vào cạnh hắn:
– Anh Ba à.
– Cái gì em? .
Anh nghĩ ngày mai tụi cảnh sát sẽ điều tra ra sao?
– Điều tra cái gì mà điều tra, trời mưa lớn đã xóa hết dấu tích tụi anh. Hơn nữa, tụi này cũng chẳng để lại dấu vết gì Anh lùa tụi nó xuống hố, thảy một trái mãng cầu bùng! Rồi tụi này chuồn êm. Ngày mai cảnh sát tới có hỏi ông trời mới biết.
– Em cũng sợ anh luôn, súng đạn ghê quá.
– Có cái quái gì đâu mà sợ. Hồi xưa, đụng trận với VC, trăm cay ngàn đắng còn chưa chết ai, há gì đánh giặc một chiều cái kiểu này còn sợ ai. Anh ném hàng trăm trái lựu đạn rồi, bắn thì biết đếm sao hết, bởi vậy, súng đạn eó nghĩa lý gì đâu.
– Nhưng mà em còn lo một điều.
– Em lo cái gì?
– Mai mốt, nếu có gì sơ hở, anh phải trốn đi, tụi em làm sao sống?
– Khó có chuyện đó lắm, nhưng mà nếu có gì trục trặc, các em eứ ở đây buôn bán có sao đâu, mình còn xe cơm mà.
– Anh tưởng dễ vậy sao? Lúe đó cái nhà này là của anh, bộ anh tưởng người ta để cho tụi em buôn bán à?