Sáu sực nhớ điều gì, nói:
– Ý phải về cho hai đứa nhỏ ăn cơln đã chớ.
Lan cười:
– Em có quên tụi nó đâu, ăn xong mua về cho mỗi đứa một cái bánh bao là êm ngay.
Sáu nhìn Lan tỏ vẻ biết ơn:
– Hèn gì tụi nhỏ nó thương mày hơn tao.
Lan nói đùa:
– Thì con tui mà.
Cả hai cùng cười vui vẻ. Bỗng một thanh niên vỗ vai Ba Thọt, cả ba cùng nhìn lên, Ba Thọt mừng rỡ:
– Thằng Chín, mày ra hồi nào?
– Bốn năm tháng rồi, đại ca trốn đâu mà cả làng đi kiếm hoài không thấy?
Ba Thọt cười ha hả, nhìn Sáu và Lan giới thiệu:
– Đây là Chín Chui người em kết nghĩa của anh. Còn đây là Sáu và Lan.
Cả ba người cùng cúi đầu chào nhau, Lan lên tiếng trước:
– Tên anh nghe lạ tai quá.
Chín Chui cười hềnh hệch:
– Tại anh em đặt, riết rồi quen đi, chớ cha mẹ tui đâu có biết tên tui là Chín Chui.
Ba Thọt hỏi:
– Thằng Tám Tù và thằng Sáu Sùi cùng ra một lượt với mày à?
– Không, tụi nó ra trước, nhưng chẳng đứa nào biết anh ở đâu. May mà tiền anh…
Chín Chui vừa nói tới đó thì ngưng ngay, đưa mắt nhìn Sáu và Lan. Ba Thọt cười:
– Không sao đâu, người nhà đó. Tao chẳng giấu chú mày làm gì, chi Ba mày đó.
Chín Chui nhướng mày hỏi:
– Chị nào là chị Ba?
Cả Sáu và Lan cùng mĩm cười, mặt đỏ bừng. Ba Thọt nói:
– Cả hai.
Chín Chui nhảy dựng lên, vừa đinh la lớn thì kịp lấy tay bit miệng lại, nói nho nhỏ:
– Đàn em phục đại ca sát đất, vậy mà mấy chỉ không… không…
Nói tới đây y ngập ngừng, nắm hai bàn tay lại đấm đấm vào nhau. Ba Thọt cười sằng sặc trỏ Lan:
– Không có cái chuyện đó đâu, chỉ có bà này lâu lâu…
Nói tới đây Ba Thọt cũng không nói nữa, lấy hai tay làm bộ như đang trói vật gì, rồi nắm tay lại như đang cầm con dao eứa một cái. Chín Chui nhảy dựng lên, lần
này thì nó la lớn:
– Chị Lan cứa hả?
Nhiều người ở bàn bên nhìn sang bàn Ba Thọt, nhưng mọi người vẫn tỉnh bơ. Ba Thọt cười ha hả:
– Đúng rồi, đúng rồi… Chị Lan mày hỗn danh là Lan Cứa đó em.
Chín Chut le lưỡi:
– Không ngờ nói đại mà trúng.
Lan đập mạnh vào lưng Ba Thọt:
– Cái anh quỉ này.
Ba Thọt vừa cười vừa né, chàng quay qua hỏi Chín Chui:
– Mày nói Tám Tù với Sáu Sùi làm sao?
– À, cả hai đứa ra trước em, nhưng cũng túng lắm.
May mà có tiền của anh gửi lão giám thị không thì em cũng bần lắm.
Ba Thọt gật gù:
– Tao mắc đi làm ăn nên phải lo liệu hết cho tụi mày, cứ tưởng là ít nhất tháng tới tụi mày mới được thả.
– Đâu có, tụi em thuộc thành phần tết nên được ân
xá. Mấy kỳ thay đổi chính phủ liên tiếp cũng đỡ, nếu không giờ này đâu thấy anh được.
– Mày đi đâu lang bang xuống đây.
– Tụi nó nói có lần thấy anh ở đây, nên tụi em mướn căn nhà ở Sở Gà cạnh xa lộ. Hy vọng luần quần khu này cũng có ngày gặp.