Mọi người lại cười rần rần. Đợi cho trận cười lắng xuống, ông nói tiếp:
– Thôi, bây giờ chúng ta vô bàn họp lại. Vừa nói tới thàng lính gác Trung Cộng, tôi nghĩ bên Bảo Vệ phải xin Bộ Tư Lệnh một toán canh phòng, biệt phái cho sở một tháng vì chúng ta không thể để trống lãnh vực này được.
Trung Tá Trưởng Phòng Bảo Vệ có thể đi liền bây giờ và lấy ngay lính gác ehiều nay. Khi có lính rồi, anh cho tụi canh phòng về nhà trong 2 tiếng để chuẩn bị thường phục và báo cho gia đình là có lệnh cấm trại 100% cho tới khi có lệnh mới.
Trung Tá Trưởng Phòng Bảo Vệ bước ra ngay và Đại Tá Chánh Sở nói tiếp:
– Trừ Phản Tình Báo ở lại, còn tất cả các trưởng phòng khác về cho nhân viên mình về nhà trong 2 tiếng rồi trình diện với thường phục để nhận công tác. Các
trưởng phòng sau đó trở lại họp ngay với tôi.
Cuộc họp phân công bắt đầu ngay với phòng Phản Tình Báo, đến khi mọi tnlởng phòng tề tựu đông đủ, kế hoạch hành quân tập thể được phân phôl ngay. Song
mệt đừ vì chàng là cái đích trong cuộc họp, khi bước ra ngoài, chàng thấy trời đất quay cuồng. Về phòng Phản Tình Báo, cô thư ký đưa cho Song một lá thư:
– Thượng Sĩ Song có thư của người đẹp từ Đà Nẵng này. Thượng Sĩ trẻ tuổi hào hoa có khác.
– Thư của ai vậy?
– Nàng kiều Song Nhi nào đó mà, bộ bồ hả?
Song nói tỉnh bơ:
– Không phải đâu, vợ nhỏ đó.
Cô nữ quân nhân tru tréo:
– Khiếp, chịu mấy ông đó, lăng nhăng hết chỗ nói.
Song chưa kịp trả lời, cô ta hỏi tiếp:
– Thượng Sĩ họp cái gì mà lâu dữ vậy?
Song chọc liền:
– À mấy ông bàn về lễ cưới của anh với em đó mà.
Cô ta nhảy nhổm, tru tréo:
– Này, này, đừng có nham nhở nhé!
Song cười hì hì ngồi xuống. Bóe thư ra đọc, một bức thư hồng ướp dầu thơm. Mùi dầu thơm thực mạnh tỏa ra khắp phòng. Cô nữ quân nhân hít hít không khí, lườm
Song:
– Gớm, tình nhỉ!
Song mỉm cười không nói, mắt chàng lướt trên những hàng chữ không mấy gì dều đặn.
“Sơn Trà ngày… tháng… năm…
Anh yêu quí,
Lần trướe em vừa về tới nên viết vội vài hàng cho anh rõ đã đượe bình yên. Hôm nay mọi chuyện xong xuôi, em xin viết lá thư này để anh hiểu rõ mọi chuyện. Em không ngờ số tiền anh cho em lớn như vậy. Em đã mua cho ba má một căn nhà gạch hai từng ngay mé biển, nhà rộng lắm, tất cả có 6 phòng ngủ, một phòng khách. Nhà bếp ở cạnh nhà kho cách một cái sân Bau, nhà kho có thể chứa được cả trăm bao gạo. Đằng trước nhà là sân lót bàng gạch đỏ. Chung quanh nhà có rào xây bằng gạch. Em phải nói căn nhà này là một ước mơ của cả giòng họ em từ mấy đời về trước, nay tơi đời em mới tậu được Em cũng đã mua một cái tàu đánh cá cho ba em, tàu có 3 hầm cá, máy thiệt mạnh và phải cần 8 người làm. Ba em đã ôm chiếc tàu khóc rưng rứe hết buổi sáng. Đó là em chưa kể tới những đồ đạc lặt vặt đều mới hết.
Vậy mà em vẫn còn dư một số vốn nho nhỏ nữa. Anh yêu quí của em. Tất cả mọi người trong gia đình em đều mong được gặp anh. Ba má em định vô Sàigòn, nhưng em không cho. Còn anh chị em của em người nào cũng muốn nhìn thấy mặt anh. Mấy người đoán anh phải già lắm mới có nhiều tiền như vậy. Em nói anh mới có hai mươi mấy tuổi, không ai tin. Nhưng thế nào rồi cũng có ngày anh ra thăm em phải không? Anh có biết em đang mong chờ anh từng giờ từng phút không? Những lúc đi ngủ, nằm trên chiếc giường nệm rộng thênh thang, mơ thấy anh đang ôm em như ngày hôm đó, em thấy cuộc đời em sao mà đẹp quá. Anh có biết không, bây giờ ra đườllg, ai gặp em cũng cúi đầu chào một điều thưa cô, hai điều thưa bà, làm em thấy thèn thẹn. Chẳng bù với lúc ra đi, mọi người gọi em bằng con này, con kia, thiệt không biết tủi nhục ra sao. Anh ơi, em yêu anh đời đời, kiếp kiếp. Ơn tái tạo này, em không làm sao trả nổi cho anh đâu, chỉ xin anh cho em được yêu anh mãi mãi thôi, eòn với anh, em không dám đòi hỏi gì, vì anh đã cho em quá nhiều rồi. Nhưng mà đừng để em mong đợi lâu nghe, người yêu muôn thuở của lòng em. Hãy tới với em, eho em được quì xuống ôm lấy chân anh, để tỏ hết sự tôn thờ một người yêu vạn kiếp. Mong trời đất chứng giám lòng em.
Em, Song Nhi.
T.B.: Em viết địa chỉ nhà mới ở một miếng giấy nhỏ để anh cất giữ.
Song đọc một hơi hết lá thư, vừa định gấp lại bỏ vào bao thư thì nhiều tiếng cười vang rần lên, chàng nhìn một lượt, đủ mặt nhân viên phản tình báo đang bao quanh chàng mà Song không biết. Mọi người im lặng đứng chung quanh theo dõi sự say mê của Song, chàng vô tình không hay biết. Cô nữ quân nhân tấn công ngay:
– Anh yêu quí, mùi nước hoa em ướp vào bức thư màu hồng này có dễ thương không?
Mọi người lại cười ầm lên. Song đang vui với tâm sự của Song Nhi nên chàng cũng cười theo. Chàng hướng về phía Nga nhái lại giọng cô:
– Em ơi, mùi hương này như mùi da thịt trinh nữ của em thì anh không thương sao được?
Thế là mục tiêu chuyển hướng, mọi người lại la hét ầm ĩ, trong khi cô nữ quân nhân nhảy lại phía Song. Chàng làm bộ ehạy quanh bàn, miệng la ơi ới:
– Đại Tá ơi, Đại Tá ơi cứu em. Nữ nhi tác quái, gà mái đá gà cồ.
Có lẽ tiếng cười vang qua eác phòng khác nên nhiều nhân viên vừa ở nhà vô, chưa tới giờ trình diện đổ xô tới phòng Phản Tình Báo. Bỗng có tiếng hô:
– Vào hàng… phắc.
Song vừa ngước lên nhìn, gặp ngay ông Đại Tá Phụ Tá đi với một Đại Tá Bộ Binh thật trẻ:
– Cũng lại ông Thượng Sĩ con nữa à?
Song lật đật nói:
– Dạ thưa Đại Tá, không phải tôi đâu, cô Nga đó.
– Dạ, thưa Đại Tá… không phải em đâu, Thượng Sĩ Song có cái thư tình đó.