hiếm có để chúng ta chứng tỏ tài năng và tinh thần phục vụ. Nói tóm lại, chúng ta phải tự lực, tự cường và tôi muốn bên Kế Hoạch cho xin một ý kiến về sự điều
hành Sở trong 15 ngày với số nhân viên hạn chế nhất cho các công việc thượng khẩn thôi.
– Thưa Đại Tá, vậy xin Đại Tá eho các Trưởng Phòng phát biểu ý kiến.
– Đồng ý.
– Bắt đầu từ Văn Khố. Thiếu Tá Trưởng Phòng?
– Thưa Đại Tá, tôi xin tự cấm trại 24/24, ăn ở ngay tại văn phòng và tự tay sưu tra tất cả công việc cần thiết. Còn toàn thể nhân viên xin biệt phái cho Phản Tình Báo.
Song khoái quá quên cả mình đang ngồi trong phòng họp của thượng cấp, chàng vỗ tay liền khi ông Thiếu Tá Trưởng Phòng Văn Khố trẻ tuổi chịu chơi vừa dứt lời. Đại Tá Chánh Sở và Đại úy xếp eủa chàng vỗ tay theo ngay làm toàn thể sĩ quan có mặt cũng phải vỗ theo, không khí trở nên vui nhộn lạ kỳ. Thiếu Tá Trưởng Phòng Văn Khố khoái quá nhìn Song nháy một cái.
Đợi cho mọi người vỗ tay xong, Đại Tá Phụ Tá nói:
– Tôi có lời khen Thiếu Tá, trẻ tuổi, độc thân có tinh thần cao. Nhưng mà ông đi đầu như vậy là chết mấy thằng già, vợ con nheo nhóc này rồi.
Mọi người trong phòng họp đều cười rộ lên, không khí càng rộn ràng hơn.
– Thôi…. thôi, được rồi, Đại Tá Chánh Sở đã chỉ thị trước cho tôi điều hành sở rồi, vậy theo tôi thấy. Văn phòng thường trực của Đại Tá Chánh Sở không cần nhân viên nữa, văn phòng tôi chỉ cần một thư ký. Phòng Văn Thư ngoài Trưởng Phòng, cho để lại ông Thượng Sĩ già và một bí thư đánh máy eông văn. Phòng Thanh Tra biệt phái 100%, đình chỉ mọi công tác thanh tra. Phòng Phòng Gian Bảo Mật để lại ông Trưởng Phòng thôi, còn biệt phái hết. Phòng Khai Thác biệt phái 100%, phòng Kế Hoạch biệt phái 100%. Đại đội canh phòng và phòng Bảo Vệ biệt phái luôn, ban Quân Xa biệt phái hết. Như vậy chúng tôi chĩ còn 4 sĩ quan và 3 hạ sĩ quan điều hành công việc sở.
Cả phòng họp cười rộ lên, chưa bao giờ trong lịch sử An Ninh lại chỉ có một số sĩ quan và nhân viên như vậy. Đại Tá Chánh Sở vừa cười vừa lắc đầu, ông rất cao hứng và bàng lòng với người phụ tá này:
– Như vậy là các anh tính đóng cửa tiệm phải không?
Mọi người lại được một dịp cười rần rần. Bỗng Đại Tá Phụ Tá vừa cười vừa trỏ vào mặt Song làm chàng giựt mình:
– Sau vụ này, chú Thượng Sĩ con này biết tay tôi.
Mọi người lại cười rộ lên, Đại Tá Chánh Sở bỗng đứng dậy, tiến về phía Song chìa tay bắt tay chàng, nói lớn:
– Tao về phe mày.
Đến bây giờ thì không còn trật tự gì nữa, những trận cười liên tiếp vui như hội. Phòng họp trở thành cái chợ thật hỗn độn. Đại Tá Chánh Sở nói tiếp:
– Chúng mình tạm nghĩ để ăn cơm tại đây, Trung Tá Trưởng Phòng Văn Thư lo cho tôi vụ này rồi phải không?
– Dạ, mọi thứ đã sắn sàng rồi Đại Tá.
Vừa nói ông vừa chạy ra ngoài, một lúc sau nhân viên của ông bê vào phòng họp một lô bánh mì và nước ngọt. Mỗi người dều có một ổ bánh mì và một chai nước ngọt.
Ai nấy vừa ăn vừa bàn tán. Bỗng Đại Tá Chánh Sở vừa nhai bánh mì vừa cười nói:
– Trung Tá Trưởng Phòng Kế Hoạch, anh nhìn giùm tôi vô cái phòng Phản Tình Báo coi cấp bực và tổ chức nó ra sao.
Không hiểu sao mọi người đều cười rộ lên.
– Thưa Đại Tá, tôi có trình với Đại Tá Phụ Tá rồi, xin để Đại Tá Phụ Tá trình lại với Đại Tá cho nó đúng hệ thống quân giai.
Đại Tá Phụ Tá cao hứng cười ha hả:
– Thưa Đại Tá, tụi này nó tiếu lâm không chiu được.
Mọi người lại cười rộ lên.
– Anh nói luôn cho tôi nghe coi.
– Dạ, thưa Đại Tá, quân số của phòng Phản Tình Báo đông gần gấp đôi các phòng khác mà tên trưởng phòng lại mang cấp bậc thấp nhất so sánh với cấp bậc của các trưởng phòng ở đây. Đó là một điều tiếu lâm.
Mọi người nhìn Đại úy Đức cười như nắc nẻ vì ai cũng biết ông Đại úy này xuất thân ở trường phản tình báo ngoại quốc về, nhưng thâm niên quân vụ chưa cho phép ông leo lên cấp tá vì đi lính còn non quá. Hơn nữa, cấp bậc của ông toàn thăng tại mặt trận nên lên lẹ qúa.
– Cấp số của phòng Phản Tình Báo là cấp bậc Đại Tá mà trưởng phòng mới có Đại úy. Còn cấp số của các phòng khác nhiều khi có Thiếu Tá mà ông trưửng phòng đã mang Trung Tá rồi. Còn một cấp bậc tiếu lâm nữa trong phòng Phản Tình Báo là có một ehú Thượllg Sĩ con. Trong quân đội chúng ta ehỉ có Thượng Sĩ già thôi, bây giờ chúng ta lại có một chú Thượng Sĩ con. Thật là bất thường.
Mọi người lại cười rộ lên, có ông đang uống nước sặc cả lên mũi.
– Chưa hết, điều này phải kiểm thảo lại. Tất cả các phòng khi làm việc đều đủ mặt 100%, từ ông trưởng phòng tới anh binh nhì. Duy eó tụi Phản Tình Báo ngoài giờ báo cáo của chúng nó ra, tụi nó lặn hết. Trong phòng chĩ có cô thư ký nữ quân nhân ngồi viết thư tình thôi. Mọi người lại cười rầm rầm. Thực ra thì phản tình báo là nhân viên chạy ngoài nên không có ai ở sở trong giờ làm việc. ông Đại Tá Phụ Tá muốn làm cho mọi người cười nên lôi ra so sánh chơi.
Đại Tá Chánh Sở cười khoái trá hỏi thêm:
Còn ai có nhận xét gì nữa không?
– Dạ có.
– À Trung Tá Trưởng Phòng Thanh Tra nói đi.
– Dạ, thưa Đại Tá. Tất cả sĩ quan và binh sĩ đều mặc quân phục chỉnh tề đến sở. Còn trong phòng Phản Tình Báo tụi nó như một đoàn biểu diễn thời trang. Nhiều khi đi qua tôi cứ tưởng là cái phòng trà.
Mọi người lại cười, phòng Phản Tình Báo tự nhiên là mục tiêu cho mọi người đấu tố.
– Này Đại úy Trưởng Phòng Phản Tình Báo, các anh mặc thường phục như vậy có thấy trở ngại gì không?
Đại úy Đức biết Đại Tá Chánh Sở gợi ý cho mình tấn công lại các phòng khác, ông nói ngay:
– Dạ thưa có.
– Nói đi.
– Có một lần tôi vào Bở, qua trạm gác, bi lính gác chặn lại hỏi giấy. Nhưng anh ta hỏi tôi thế này “Đi đâu? Ông cho tôi coi giái”.
Mọi người cười sặc sụa, Đại Tá Chánh Sở khoái trí nói:
– À, phải rồi, cái thằng lính Trung Cộng đó nhảm nhí lắm. Có một lần bà xã tôi vô đây, y bảo “Bà ngồi đây để ngộ vô gọi thằng Đại Tá ra gặp bà”.