VN88 VN88

Nữ điệp vụ môi hồng lồn to – Truyện 18+

Song cười:
– Chưa chắc đã là như vậy. Anh lấy một thí dụ, một tổ đặc công thành của chúng, thường thì có 3 đứa, lâu lâu có 4 đứa. Một thằng tổ trưởng, một thàng tổ phó, và một thằng giao liên. Thằng giao liên của tổ A biết thằng giao liên của tổ B, thằng giao liên của tổ B biết thằng giao liên eủa tổ C. Như thế eó nghĩa là một thằng giao liên biết được 2 thàng giao liên của tổ kế cận mình. Còn những thàng tổ trưởng và tổ phó chỉ biết người trong tổ mình mà thôi. Nếu chúng ta bắt được một thằng giao liên sẽ khui ra cả đường dây. Nhưng nếu có một thằng giao liên nào tự sát, trốn thoát hay nhất đinh không khai, kể như tới đó đứt đoạn.
– Đó là tụi đặc công, còn tụi kinh tài không lẽ cũng tổ ehức như vậy?
Anh nghĩ có lẽ phức tạp hơn thế, bởi vì cho tới giờ phút này, ehưa có cơ quan tình báo nào khui ra chúng.
– Nhưng anh đã nhìn thấy chúng nó rồi.
– Anh hy vọng như vậy. Con chuột nó chui ở trong cái ống cống, nhưng ló eái đuôi ra ngoài.
Nga cười:
– Vậy thì anh nắm đuôi lôi nó ra.
– Ý đừng có xúi dại. Nắm đuôi nó lôi ra là đứt liền. Nó chui tuột vô lỗ cống là hết chuyện con chuột đứt đuôi
Nga cãi:
– Không phải hết chuyện con chuột đứt đuôi, mà là câu chuyện con chuột đứt đuôi.
Song cười hì hì:
– Em tếu hay lắm, nhưng anh không thích con chuột đứt đuôi Chẳng những anh muốn nó có đuôi, mà muốn luôn cả chuột vợ, chuột chồng, chuột con, chuột đồng
chí chuột đồng bào tụi nó nữa.
– Sao anh tham lam quá vậy?
– Anh thù tụi chuột. Bởi vậy anh mới gia nhập ngành phản tình báo.
– Người ta nói nhân viên phản tình báo là người muôn mặt phải không? Nhưng chưa ai nói họ có mấy bộ lòng.
– Mấy bộ lòng thì anh không biết. Nhưng mà lòng thòng thì nhiều lắm. Các bà, eác cô nào có máu hoạn thư đừng rớ vào loại người này. Em có sợ không?
– Sức mấy mà em sợ, vì em biết anh yêu em.
Song đắc ý:
– Hà, hà, hay lắm, em trả lời rất hay.
Vừa lúc đó, Tâm bước vào:
– Anh chị có cái gì đắc ý mà vui quá vậy?
Song bia chuyện:
– Chị Nga em nói con Tám Hý mắt nố bằng sợi chỉ mà nhìn dời tinh như ranh.
Tâm la lên:
– A, nói xấu người ta héng.
Nga cười khúc khích:
– Mày mà tin anh Song có ngày mất vợ đó cưng.
Tâm chộp ngay cơ hội:
Chi Nga chịu cho em lấy con Tám Hý làm vợ hả?
Nga mắng yêu:
– Thằng quỉ, mày chịu nó thì nhào vô, đừng lôi tao vô. Mai mốt có chuyện gì đừng oán ai.
Song ra hiệu cho Tâm ngồi xuống:
– Thôi xong rồi, bây giờ chú ngồi xuống đây, kể cho anh nghe những gì con Tám nói đã.

Tâm ngồi xuống, nó bắt đầu kể tĩ mĩ những gì vừa hỏi được. Song và Nga chãm chú nghe. Trời bắt đầu mưa lác đác, xa xa, thĩnh thoảng chớp loé lên, kéo dài lằng nhằng một góc trời. Gió bắt đầu lành lạnh…

Người thượng sĩ già hớt hải đi vào phòng Phản Tình Báo.
– Thượng Sĩ Song, Đại Tá kêu anh vào trình diện.
– Thượng Sĩ Bố ơi, trời mưa hay nắng?
– Tôi đâu có biết, tụi Phản Tình Báo các anh nhiều chuyện lắm. Ai mà hiểu cho nổi.
– Thôi mà bố, chúng mình dù sao cũng đồng nghiệp, con chạy ngoài, bố ngồi văn phòng sướng bỏ mẹ, quạt máy, bàn tủ đàng hoàng, còn mấy tháng nữa bố lại giải
ngữ về nhà vui thú điền viên, sống cuộc đời thần tiên.
– Nghe anh nói mà tôi ham, cái thân thượng sĩ già, mấy chục năm lính, đến lúc gối mỏi lưng còng, nhìn lại tay trắng vẫn hoàn trắng tay, không biết mai này lấy gì
sống.
– Ấy, Thượng Sĩ bố, đừng nói vậy chứ. Bố gả con gái cho con đi, con tình nguyện làm Thượng Sĩ con nè, con nuôi bố.

Ông Thượng Sĩ già lắc đầu cười hềnh hệch. Trong sở rất nhiều Thượng Sĩ, duy chĩ có anh chàng Song này mang cấp bực Thượng Sĩ trẻ nhất trong ngành An Ninh. Cứ mỗi lần gập y là bố bố, con con, chịu không nổi. Chĩ có điều lạ là thượng cấp rất quí “cậu Thượng Sĩ” này, mặc dù hắn ta tà tà tối ngày.
– Thôi, thôi… Xin kính mời Thượng Sĩ con vô trình diện Đại Tá đi, ở đó mà nói bậy bạ hoài, lúc đó thì không biết mưa hay nắng đâu.

VN88

Viết một bình luận