Sao mày biết?
– Bây giờ chị đừng hỏi nưa để em kể hết cho chị nghe, nhưng mà khi nghe xong hai đứa mình vẫn phải đóng kịch như trước để nó đừng nghi, nghe chưa?
– Nghe rồi, mày nói đi.
Lan từ từ kể lại những lời Song nói với nàng. Tuy nhiên, nàng giấu nhẹm việe hớ hênh của mình đi tìm Dung. Lan cũng không quên thêm mắm thêm muối, cố làm cho cho Sáu phải tin mình ngay, hơn thế nữa, Lan còn thêm thắt những Unh tiết tưởng tượng để tạo nên một Ba Thọt nham hiểm, ghê gớm hơn thực tế nhiều. Ngoài trời mưa vẫn lớn, gió lại ập tới từng cơn tạo thành những âm thanh ầm ĩ sầm sập. Bởi vậy Sáu và Lan thủ thỉ với nhau cả giờ mà Ba Thọt chẳng biết gì. Hắn vẫn nằm gác đầu lên đùi Sáu nghịch ngợln như đứa trẻ đùa với món đồ chơi ưng ý. Lúc đầu Ba Thọt còn để ý tới lời nói qưa lại của hai người đàn bà sống chung với mình, sau Lan bắt Sáu ôm lấy nàng thì Ba Thọt không còn nghe thấy họ nói gì nữa, chàng lại tưởng Lan bắt Sáu ôm để nàng ngử, chứ đâu có biết cả hai đang bàn bạc âm mưu đôl phó với mình. Khi nghe Lan nói xong, Sáu lạnh người, nàng không ngờ mình rước cọp vô nhà. Nếu Lan mà không quen được đám an ninh này thì kể như chết chắc rồi, Sáu thầm tạ ơn trời phật giúp nàng.
Bây giờ chị tính sao?
– Hay là tụi mình trốn đi?
– Đừng có làm tầm bậy, anh Song đã dặn em sáng mai gặp ảnh để ảnh chỉ kế hoạch đối phó. Nhưng mà hình như ảnh không tin chị, có lẽ ảnh tưởng chị theo
phe Ba Thọt.
Sáu dẫy nẩy lên:
– Nói tầm bậy nè, tao có hơn gì mày đâu?
Lan cố trấn tĩnh Sáu:
– Chị đừng lo, ngày mai em sẽ đem chi tới gặp anh Song, tụi mình nói hết, có gì đâu mà sợ, nếu không nói trước để đến lúc vỡ lở ra, tụi mình chết trước.
Sáu nghe có lý, hơi yên tâm:
– Phải rồi, ngày mai mày cho tao gặp ảnh đi, để tao nói tao đâu có biết nó.
– Nhất đinh là phải thế rồi, chị em mình hồi nào tới giờ, cơln cháo có nhau, đâu có bỏ nhau được.
Sáu cảm động thực sự khi nghe Lan nói như vậy. Nàng ôm ghì lấy Lan hôn lên môi Lan mà nước mắt ứa ra.
– Lan ơi, đừng đi lấy chồng, tụi mình sống với nhau hoài nghe. Lan cũng cảm được nỗi lòng của Sáu trong lúc hoạn nạn này. Chính nàng cũng đang cần một người bạn tri kỷ, chẳng cần phải là nam hay nữ. Nàng ôm chặt lấy Sáu Một lúe sau Lan cười lớn:
– Được rồi, tui bằng lòng nhưng bà phải làm vợ tui vĩnh viễn. Sáu hiểu ý Lan muốn nói gì, nàng đang chơi trò thật mà giả, giả mà thật để che mắt Ba Thọt. Sáu cười khúc khích:
– Được, tao cho mày làm chồng đó.
Bỗng nghe đượe hai nàng lại nói chuyện với nhau và đang phân ngôi thứ, Ba Thọt nhoài mình lên hỏi:
– Còn anh thì sao?
Sáu nói liền:
– Tôi thua cuộc nên đã nhận con Lan làm chồng rồi, bây giờ mọi sự tùy nó.
Lan cười hì hì:
– Đúng rồi, bây giờ ai đụng tới vợ tui là không có được đó nghe.
Ba Thọt ấp úng:
– Nếu vậy thì chết tui rồi, Lan à, em với anh là đồng minh mà, đâu eó chơi như vậy được?
– Thì tụi mình là đồng minh nên em mới chia cho anh một nửa, lại cho anh ehọn trước rồi còn kêu ca gì nữa.
Ba Thọt cười hì hì, chồm tới đè Lan xuống:
– Nếu vậy thì xé hiệp ước, anh phải tấn công đồng minh, tối nay cho em chết luôn.
Lan kêu ré lên, Ba Thọt đã nằm trên mình nàng cười sằng sặc. Hơi thở nóng hổi của ehàng phà lên mặt nàng làm Lan rùng mình, nhưng không hiểu sao nàng vẫn vòng tay níu lấy lưng Ba Thọt ghì thật chặt….
Hơn tháng nay, dân buôn lầu trong thương cảng náo loạn. Mọi hoạt động gần như tê liệt hẳn. Cảnh Sát Thương Cảng ở trong tình trạng khẩn trương và báo động toàn diện. Trên giòng sông Sàigòn vùng Thương Cảng, nhiều khuôn mặt lạ xuất hiện, những ca-nô cảnh sát tuần tiễu không còn đi một chiếc nữa, họ chạy một cặp cách khoảng nhau vài chục thước. Lần đầu tiên : những tiểu đỉnh của Hải Quân chạy lên chạy xuống trong khu vực này cả ngày đêm. Tuy nhiên, những chiếc tiểu đỉnh có vẻ như đi dạo mát chứ không phải ứng chiến hay tuần tiểu, người ta nhìn thấy những anh thủy thủ ngồi trên tiểu đỉnh ăn cơln hoặc đánh đàn ca hát với nhau vui vẻ lắm. Có lẽ cấp chỉ huy đặt họ không đúng chỗ chăng? Nơi này bình yên quá? Trong Thương Cảng lại càng nhộn nhiP hơn bởi một đại đội cảnh sát dã chiến được tăng phái bảo vệ Thương Cảng. Nơi đây trở thành chiến trường khôi hài nhất trong lich sử Thương Cảng từ trước tới nay?
Vô tình Song cũng được biệt phái tới Thương Cảng để tăng cường cho lực lượng An Ninh ở đây. Hôm chàng nhận được sự vụ lệnh, Song buồn cười muốn chết, nhưng chàng cố nhịn. Ông xếp chàng dành một cuộc họp đặc biệt cho những nhân viên tăng phái cho Thương Cảng. Quả thực Nga và Tâm đã làm náo loạn cái Thương Cảng của hòn ngọc viễn đông này. Hôm đó, đúng theo kế hoạch của Song, Nga và Tâm làm một vụ ăn hàng chớp nhoáng, mọi sự êm đẹp ngoài ý muốn, ehỉ xét vài ghe mà chiếc ghe lớn của Nga đã đầy ắp hàng hóa, nàng chẳng biết đó là những thứ gì, thùng nặng có, thùng nhẹ có, to có, nhỏ có. Hai chị em bàn với nhau tăng tốc độ đi cho lẹ để về cho sớm. Ngay lúc đó, tự nhiên có một chiếc ghe lao tới chặn ca-nô nàng lại. Cực chắng đã, Nga phải để nó cặp vì ghe đó đã nhờ tới bất ngờ chặn đường ca-nô của nàng. Tâm nhảy qua chiếc ghe đó, thằng trên ghe biết không phải người quen, y móc súng ra uy hiếp Tâm, Nga nổ súng liền, nàng xử dụng cây K50 thật thành thạo, phát đầu tiên đã trúng ngay bàn tay cầm súng của y cây súng văng xuống sông. Hai phát sau, Nga chỉ muốn dọa nên đạn bay eắm vào ghe làm y hoảng hết nhảy đại xuống sông. Lúc ấy Tâm thấy một gói đồ không lớn lắm, tiện tay xách luôn nhảy về ghe của mình. May mà lúc xảy ra vụ nổ súng cũng gần con rạch phải bỏ ca-nô để trở về nên không có gì trở ngại nữa.
Tuy nhiên hai viên đạn cắm vô ehiếc ghe đó là nguyên nhân nổ lớll tại Thương Cảng. Chuyên viên về vũ khí đã báo cáo ngay đó là đạn K50, vũ khí của VC, và đương nhiên Tâm và Nga được báo cáo là đặe công VC đang thi hành công táe, bắt cóc nhân viên cảnh sát, lấy ca-nô để phá hoại, bi Phát giác. Thực ra, anh chàng bi Nga bắn là nhân viên an ninh chìm, hôm đó nhận chở một gói hàng lậu cho một người trên tàu buôn, thấy ca-nô của Nga lại tưởng là bồ nhà nên y định cặp lại đưa ít tiền lẻ xài chơi, ai ngờ vô tình y phát giác ra Tâm và Nga là nhân viên giả Nhưng báo eáo lại khác, có nhiều chi tiết thật lý thú để phần dề nghị tưởhg thưửng Anh Dũng Bội Tinh cho nhân viên hữu eông. Hôm sau Song mở gói đồ ra mới hay là một bịch á phiện hơn lO Kg. Chớp được món tiền lớn Song mua cho gia dình Nga căn nhà nằm ven sông bên Thủ Thiêm, đối diện ngay với kho 5 và một chiếc ghe mới tinh có lót thiếc ở đáy ghe. Nga và Tâm nghiễm nhiên trở thành lái đò, chở khách từ cột cờ Thủ Ngữ qua Thủ Thiêm hoặc chở khách từ thương thuyền đậu ở các phao qua Sàigòn. Nghề này nhàn nhã và kiếm tiền nhiều gấp mười lần hàng bánh cuốn của gia đình Nga hồi đó tại xóm lao động.
Tâm đã đi đi lại lại tự do vì Song lo được giấy miễn dịch vĩnh viễn cho nó, lý do thựe dễ dàng: gia đình một con trai duy nhất và bố bị bất lực vĩnh viễn.
Bà Ba tự nhiên có nhà mới thoải mái, không phải đi làm nữa, Nga đã lo đủ mọi trang trải trong gia đình và nhất là Tâm không còn phải trốn tránh như hồi đó, điều mà bà lo nhất trong đời. Bây giờ hàng ngày bà nấu cơm cho chồng con, những lúc rảnh rỗi ngồi nhà sau may vá nhìn ra sông, ngắm cảnh sinh hoạt của những thương thuyền bốc rỡ hàng ngay ngang nhà bà, thật không còn gì sung sướng hơn. Chẳng bao giờ bà mơ được như ngày hôm nay.
Còn Tâm thì khỏi phải nói, một bầu trời tự do trải thảm dưới chân. Nắm cái giấy miễn dich như là một liều thuốc trường sinh bất tử, lại thêm thẻ mật báo viên của An Ninh thì dưới gầm trời này ngoài Song ra, Tâm còn sợ ai? Ngày ngày ngồi trước mũi thuyền, phụ với chị Nga đưa kháeh trên sông Sàigòn, Tâm thấy cuộe đời đẹp chưa từng thấy. Tâm bắt đầu lân la, làm quen với những cô gái cùng trang lứa ven sông. Chẳng những Nga không ngăn cấm mà còn khuyến khích Tâm trong việc này nữa. Bởi vì cả hai chị em bây giờ cùng là mật báo viên của An Ninh trong màn lưới phản tình báo của Song, việc quen biết những người làm ăn trên giòng sông này là nhiệm vụ của chi em nàng. Tâm lại càng được trớn hẹn hò thả dàn. Bà Ba cũng biết vậy, bà hằng cầu xin ơn trên cho Tâm gặp được người vừa ý, lấy làm vợ để bà có cháu nội bồng. Cũng vì thế, Tâm đi chơi ngày đêm. Nhưng trong tất cả đám bè bạn của Tâm, ehl có mỗi mình con Tám Hý là Tâm khoái nhất. Mọi người gọi nó là Tám Hý, không biết có phải vì hai mắt nó hi hí hay là nó là con người hay trào lộng. Bố Tám Hý người Tiều, mẹ Việt, nhà thật nghèo, chi em Tám Hý đưa đò kiếm tiền sinh sống. Vì nghèo nên Tám Hý phải chèo đò chứ chưa có tiền mua ghe máy như những người khác, cái máy đuôi tôm là một ước mơ của Tám Hý từ lâu. Nó thưừng nghĩ, nếu mai này lấy chồng, thế nào cũng phải kiếm thằng nào có tiền mua cho mình một cái máy đuôi tôm mới ưng! Biết được mộng ước của Tám Hý, Tâm đang cố tìm cách nào kiếm tiền mua cho được một máy ghe đuôi tôm, Tâm nhớ hôm tung hoành với chi Nga thật dễ dàng, không đầy nửa tiếng đồng hồ mà tậu được cả nhà lẫn ghe, chưa nói tới tiền lo giấy tờ eho mình. ý nghĩ phải làm một chuyến nữa để kiếm tiền cưới vợ làm Tâm phấn khởi. Tuy nhiên, không thể nào làm một mình được, hơn nữa, súng chi Nga giữ hết và nhà cửa và phương tiện để ăn hàng lấy đâu ra? Còn như nếu hỏi Nga, Tâm chắc chắn là Nga không bằng lòng rồi, vì Tâm biết Nga là một người bảo thủ không chịu được, nếu vừa rồi không có Song xếp đặt, chẳng bao giờ Nga nghĩ tới những chuyện liều lĩnh như thế này. Tính đi tính lại, có lẽ ehỉ còn cách bàn ngay với Tám Hý, nó là một con nhỏ chịu chơi có hạng, nhưng để lộ chuyện gia đình ra, ehắc chắn chết hết. Hay là hỏi Song xoay sở cho mình một chiếc ghe đuôi tôm không biết có được không?
Tính đi, nghĩ lại cũng chẳng êm, vì Song vừa giúp đỡ gia đình mình như vậy, bây giờ đòi hỏi thêm. nứa chắc chắn là không ổn rồi, lạng quạng chị Nga nổi cơn lên, còn khổ nữa. Nếu thế ehỉ còn eách làm một mình, nhưng sẽ tìm cách kéo eon Tám Hý vào có thể có hai cái lợi. Thứ nhất là có tiền cho nó mưa máy, thứ hai là khi nó đã ở trong cuộe rồi, kể như Tám Hý nằm trong tay mình. Nếu nó có ý phản bội, Tâm thí nó liền.