Nga lặng lẽ gật đầu. Song chậm rãi:
– Tâm à, bây giờ anh hỏi câu nào, em trả lời câu đó.
Như vậy thì mới có thể gỡ rối cho em được.
Tâm gật đầu, Song hỏi ngay: ..
– Cái cuốc ở phạm trường là của em hả?
Tâm nhận ngay:
– Dạ. . .
– Em đem tới đó hồi nào?
– Cách đây hai tuần lễ chị Thu kêu em rẫy giùm cỏ mé đường mương sau nhà, làm xong em để cái cuốc lại đó
– Vậy thì tốt. Đêm hôm qua em có ở nhà không?
– Có
– Em có đi chơi đâu chập tối không?
– Có
– Đi với ai?
– Thằng Tào.
– Đi đâu?
– Coi sòng tài xĩu cho chú Tư.
Tới mấy giờ?
– Hai giờ sáng.
– Rồi em đi đâu nữa?
– Về nhà ngay.
Lúc về nhà, cả nhà đã ngử hay có ai còn thức?
– Chị Nga.
Song nhìn Nga, nàng gật đầu.
– Sáng mấy giờ em thức dậy?
– Má gọi dậy gánh đồ đi bán.
song thở phào nhẹ nhõm, chàng bảo Nga:
ít nhất một mình anh biết thằng Tâm bị oan.
Nhưng mà tình cảm của nó và con Thu ra sao?
Nga nói giọng yếu ớt:
Anh hỏi nó coi. .
Song quay sang Tâm:
– Em có dám nói trước mặt mọi người không?
Tâm không ngần ngại:
– llồi nào tới giờ chị Nga thương anh mà còn e, bây giờ chỉ công khai rồi, chuyện em có sợ gì mà không dám nói.
– Tốt lắm, thế em với con Thu thương nhau ra sao?
– Lúc đầu em tưởng ehị Thu thương em, em có để ý và nói vòng vo với chỉ, nhưng chỉ chỉ cười, rồi một bữa em làm ẩu đại vì nghĩa đia vắng người, chồng chỉ lại
không có nhà.
– Em làm gì con Thu?
Tâm hơi ngần ngừ một chút rồi nói:
– Em nhân lúe ehỉ đứng gần em ở một gò mả, em ôm hôn đại.
– Con Thu nó có nói gì không?
– Lúc đầu chỉ không nói gì, nhưng sau một hồi, chị đẩy em ra rồi nói là em còn nhỏ hơn chỉ nhiều quá, chĩ không có cảm giác gì. Rồi chỉ bảo em hãy quên đi, chỉ không nói với ai đâu. Từ đó em không phá chỉ nữa.
– Nhưng trong lòng em còn yêu con nhỏ đó không?
– Hmh như em hơi bồng bột thôi, chứ có thương ai hồi nào đâu. Anh hiểu em hơn ai hết, em chỉ thích học võ thôi.
Song cười, chàng thú thực:
– Anh tin em, vì chính Thu cũng vừa nói với anh như vậy
Nga nhìn Song hỏi:
– Ủa, Thu bây giờ ở đâu?