– Nếu bữa khác thì còn lâu mới có vụ đó, nhưng bữa nay đặc biệt.
– Tại sao đặc biệt.
– Bộ anh không biết gì hết sao?
Ba Thọt làm bộ:
– Biết cái gì?
Lan chỉ xuống nghĩa địa:
– Bên nghĩa địa sáng nay vừa mới có một người chết.
Ba Thọt phì cười chọc quê nàng:
– Sáng nào mà nghĩa địa không có người chết.
Lan biết Ba Thọt chọc mình, nàng véo mạnh vào đùi chàng một cái thật đau:
– Cái anh này, người ta nói thiệt mà.
– Thì anh có nói láo đâu.
Lan ôm chầm lấy Ba Thọt vật chàng xuống cù lung tung làm Ba Thọt quýnh lên:
– Thôi… hí hí hí… thôi… trời ơi, thôi…
Lan ngừng tay cười hể hả:
– Cho chết luôn, em biết yếu điểm của anh rồi.
Ba Thọt ôm ghì Lan, hôn nhẹ lên miệng nàng. Bờ môi Lan rung lên, tự nhiên nàng cảm thấy có một chút thân mật yêu đương thực tình từ ngllời khách lạ ehơi hoa này. Lan lần mò cởi nút áo Ba Thọt ra, trong khi đó bàn tay Ba Thọt cũng lần qua áo nàng, bàn tay nhẹ nhàng không lụp chụp, không gỡ gạc như biết bao khách chơi hoa khác. Hình như Ba Thọt chỉ thích mơn trớn, nâng niu, điều mà Lan hằng mong ước ở tất cả những người đàn ông tìm tới nàng, nhưng ehẳng bao giờ nàng có được diễm phúc này. (Truyện từ Cõi Thiên Thai) Tất cả kháeh chơi từ mấy tháng nay, từ ngày nàng vào nghề này, trăm người như một, dều lụp chụp, gỡ gạc, bốc hốt một cách hung bạo, có lẽ họ cố tình làm như vậy cho đáng đồng tiền bỏ ra. Không biết họ có tìm được những cảm giác dục tình thực sự không? Còn nàng, mỗi lần như vậy, Lan muốn buồn nôn cho tình đời, mặc dù lúc nào nàng cũng làm bộ tươi cười,
chiều chuộng khách. Với Ba Thọt, tự ái Lan như được tôn trọng. Bàn tay Ba Thọt vuết ve thân thể nàng mà Lan tưởng như chính tự ái nàng đang được vuốt ve, mơn trớn. Những cảm giác đê mê tràn ngập thân xáe, Lan hơl run lên, nàng tiếp nhận hơi ấm từ những bắp thịt cuồn cuộn trên thân thể Ba Thọt. Nàng gục đầu, giấu mặt trên vai Ba Thọt kêu nho nhỏ:
– Anh… anh… anh ơi.
Nước mắt Lan tự nhiên trào ra, nàng cũng không biết tại sao, những lần đầu tiên tiếp khách lấy tiền, Lan nhớ rõ mình đã khóc rất nhiều, nhưng chĩ khóc một mình, khóc cho cuộc đời truân chuyên. Còn hôm nay, tự nhiên nàng khóc, khóc ngay trên thân thể người khách lạ. Khóc ngon lành như một đứa trẻ làm nũng mẹ. Bàn tay Ba Thọt xoa nhè nhẹ trên vai nàng, lâu lâu chàng gặp một cái mụn trứng cá mọc trên lưng, nhẹ nhàng nặn ra. Lan nghe thấy từng cái nhân trứng cá vọt ra khỏi làn da mình, nàng nẩy mình lên và cảm thấy khoan khoái cực độ Hình như nàng cắn vào ngực Ba Thọt thật mạnh mà chàng vẫn nằm yên. Lan chỉ mặc một bộ đồ bằng lụa mỏng, nhưng từ nãy tới giờ Ba Thọt vẫn để yên không lột ra như những người khách khác. Chàng chỉ luồn tay qua áo vuốt ve nhẹ nhàng. ở đây cả tiếng đồng hồ rồi mà Ba Thọt cũng chỉ eó nàm đó. Lan đã thấy thân thể Ba Thọt nóng hừng hực. Nàng đã tưởng Bẽ phải mất đi những phút ân ái tuyệt vời nhất trong kiếp bán thân nuôi miệng này, nhưng Ba Thọt vẫn nằm đó, vẫn vuốt ve nàng như người tình nhỏ bé. Bỗng Lan nghe Ba Thọt thủ thỉ:
– Sao em không khóc nữa, mỗi lần mình khóc được, tự nhiên sẽ thấy thoải mái và quên hết buồn phiền. Có những lúc anh ngồi khóc một mình, khóc ngon lành,
khóc cả tiếng đồng hồ, rồi sau đó thấy tinh thần sảng khoái con người nhẹ nhõm và yêu đời hơn bao giờ hết. Lan yếu ớt nói thực nhỏ:
– Cám ơn anh, em cám ơn anh thực tình. Không ngờ trong những người tới với em bằng eách này, lại có một người như anh. Không biết mai này, em còn được gặp anh nữa không?
Ba Thọt cười dễ dãi:
– Nếu em muốn, anh có thể ở với em suốt đời. Bỗng Lan phì cười, cái trơ trẽn của một cô gái điếm trở lại với nàng sau phút yếu đuối:
– Vậy sao, anh cưng của em. Em muốn tối nào anh cũng tới đây có được không?
– Em có khóc được nữa không?
Vừa nói Ba Thọt vừa hôn nhè nhẹ lên má nàng. Tự nhiên Lan thấy hối hận vì thái dộ cong cớn của mình. Nàng không nói gì được nữa, trong khi Ba Thọt ngồi dậy, Lan vẫn bám lấy chàng. Ba Thọt để đầu Lan gối lên vai mình, ehàng ngồi duỗi thẳng hai chân, dựa lưng vào vách ván, hai tay vòng ra ôm lấy nàng.
– Chị Sáu kể cho anh nghe chuyện con ma ở nghĩa địa lụi chết thằng gác, làm anh tưởng mình say rượu nghe lộn.
Lan cười khúc khích:
– Chắc chắn anh nghe không lộn rồi, em ở đây nhìn thấy hết trơn.
Ba Thọt hơi chột dạ:
– Em nhìn thấy con ma đâm người ta?
– Không phải vậy, nhưng em nhìn thấy xáe ehết đầu
tiên khi eon vợ thằng gác la lên. .
– Lúc đó em nằm trên lầu này hả?
– Dạ. Tối hôm qua không có khách, em nằm đây ngủ quên hồi nào không hay, đến khi nghe con vợ thằng gác la lên, em dòm qưa nghĩa đia, thấy thằng chả nàm chết
quay lơ dưới mộ. Hình như y đang đào dở dang thì bị con ma đâm chết.
– Rồi sao nữa?
– Cảnh sát tới liền. Họ chụp hình, bắt con nhỏ đó đi luôn. Nhưng mà có cái này lạ lắm.
– Cái gì vậy?
– Có một ông già đi xe Jeep nhà binh tới với một người con gái thiệt đẹp. Cảnh sát chìm, nổi đứng chào ông ta kính cẩn lắm. Họ ra coi một khoảng 10 phút thì trời ơi, em tưởng là giặc tới:
– Cái gì mà dữ vậy?
– Cũng có khoảng hơn 20 người mặc thường phục, nhưng súng đạn cùng mình. Họ đi trên năm chiếc xe Jeep nữa, xe nào cũng có súng đại liên. Họ tràn vào nghĩa đia, dàn tứ phía, em sợ mất hồn, tưởng có đụng độ ai ngờ họ tới bảo vệ ông già và cô gái ra về.
– Chắc là ông bự rồi.
– Còn phải nói, đến như cảnh sát còn phải xếp ve đó:
– Em có nghe nói ông già đó là ai không?