VN88 VN88

Những yêu thương để lại

Sau ngày đó, Tôi cứ miên man suy nghĩ, tính tới tính lui, không biết làm sao Tôi có thể dọn trở về sống gần bên Bố. Tôi không muốn ở xa Bố bao giờ nữa, Tôi cần Bố lắm. Tôi nói với Bố và năn nỉ Bố thế nào, Bố vẫn không cho Tôi về. Bố bảo Tôi đã có chồng rồi thì đắng ngọt gì Tôi cũng phải theo chồng. Đời nghiệt ngã, nên Tôi và Bố vẫn phải xa nhau. Tôi chỉ có thể về thăm thôi. Sức khỏe của Bố bây giờ đã tốt hơn rất nhiều, Bố có thể lái xe, đi lại, làm việc gì cũng dể dàng hơn. Bố mừng lắm khi gia đình Tôi về thăm, Bố đâu biết được là Tôi còn mừng hơn cả Bố gấp trăm lần nữa! Tuy tay Bố yếu, nhưng Bố vẫn cứ thích ẳm bồng nựng nịu con Tôi, và cứ mang hết món này món kia ra bảo vợ chồng Tôi ăn, còn Bố thì chỉ ngồi nhìn chúng tôi và cười. Những ngày về thăm nhà ngắn ngủi, hạnh phúc, gợi cho Tôi nhớ bao nhiêu là kỉ niệm xa xưa sống êm đềm bên Bố, khiến Tôi quyến luyến, không muốn rời xa, không đành lòng cất bước trở về đời sống bơ vơ, hụt hẫn của mình.

Ôi, Bố ơi! Đời tàn nhẫn hay con là hoa chùm gởi, như nhánh lục bình, không thể định được hướng mình sẽ trôi về đâu? Con cứ trôi mãi mà vẫn chưa về lại bên Bố, để con có bao giờ ngờ và biết trước được đâu, lần chia tay với Bố, tháng Tám đó, cũng là lần sau cùng con thấy Bố của con.

Tôi không nhớ Chị Tôi hay ai, gọi cho Tôi lúc gần ba giờ sáng, báo tin Bố bất ngờ qua đời. Tôi đang ở bên phòng con, cho con bú. Tôi ném tung chai sửa, và cũng không biết là Tôi đã đặt con mình nằm xuống ở đâu? Tôi chạy vội ra cầm điện thoại hỏi đi hỏi lại coi có đúng thật là Bố Tôi không? Và Tôi qụy xuống sàn nhà, mọi thứ trong Tôi cũng xụp đổ xuống lòng, xuống đời, không bao giờ có thể nhặt gắn lại được nữa.
Anh chị em chúng tôi về đám tang Bố, những ánh mắt nhìn nhau nghẹn ngào, những vòng tay ôm nhau chặt đau. Đã rất lâu rồi, gia đình Tôi không được xum vầy, có đầy đủ mọi người như hôm nay. Nhưng sao lại không còn tiếng cười nữa, và Bố thì không nói với chúng tôi một lời gì? Bố chỉ nằm yên với giấc ngủ thảnh thơi, như đời không còn u buồn, khổ nhọc nào nữa, Bố nhỉ? Mà sao Bố lại ra đi vội vàng quá vậy? Tuổi Bố chỉ năm mươi lăm thôi mà. Bố ra đi như vậy, để lại trong đời chúng con nhiều nỗi ân hận, nhiều nỗi thương tâm và một lòng sầu không bao giờ nguôi ngoai.
Đời sống của Tôi vốn đã không vui, sau ngày Bố mất càng sầu ngổn ngang. Tháng ngày qua, Tôi cứ ôm hoài mối hận lòng, hận đời mình, đã không sống tốt, đã không làm khác đi, đã không ân cần nâng niu quí trọng những năm tháng còn được sống bên Bố Mẹ, đã ngu ngốc lao thân vào đời vội vã..
để ánh mắt Bố dần kém tươi, lòng Bố héo hon, và Bố ra đi phải mang theo bóng dáng Tôi buồn, thảm thương. Bây giờ, Tôi có muốn làm gì, sữa đổi gì hay dọn ngay về bên Bố thì Bố cũng đã không còn thấy gì nữa để mà vui, mà cười, Bố đã không còn nữa rồi. Nhánh lục bình này, từ nay có muốn trôi dạt về đâu, Tôi cũng bỏ mặc cho nước đời cuốn đi.
Bố mất được hơn sáu tháng thì ông xã Tôi bất ngờ báo tin là chúng tôi sẽ dọn về thành phố cũ, món quà kỉ niệm ngày cưới ông xã cho Tôi, dù đã quá muộn màng nhưng Tôi cũng thật mừng, cầm lấy với nước mắt chảy dài, vì Tôi đã có thể bỏ lại được sau lưng, bỏ lại nơi này những ngày tháng tủi nhục, đớn đau. Tôi có thể sống lại cuộc đời của chính Tôi, cho Tôi.
Chúng tôi về lại chốn xưa, tuy không còn Bố nữa nhưng lòng Tôi cảm thấy được bình yên, lắng dịu một chút, cái cảm giác mà từ rất lâu rồi Tôi không còn được có. Tôi hay về ngang căn nhà Hạnh Phúc xưa, đứng lặng nhìn rất lâu, mỉm cười với hàng nước mắt chảy dài. Cả một thành phố là hình bóng của Bố thương yêu, đi đâu Tôi cũng thấy Bố cả. Từng con đường dài, những sáng mùa Đông Bố chở Tôi đi làm, Bố nhắc hoài với Tôi về giấc mơ Hồi Hương của Bố. Các bãi biển đá gập nghềnh, Bố và Tôi say mê đào những con sò thật ngon dưới nắng Hè, vừa đào hai Bố con vừa tính hôm nay mang về sẽ làm món gì ăn đây? Những dốc đồi rực rở hoa vàng, hoa đào Bố cùng Tôi thường dừng xe lại, bước xuống bẻ vài cành mang về chưng Tết mỗi độ Xuân sang. Bố và Tôi nghe hoài bài hát “Xuân Này Con Không Về”, chẳng bao giờ chán, nghe đến nhão băng luôn. Mùa Thu lá vàng rơi đầy, Tôi hay về sân cũ, nhặt những chiếc lá trên tay, ngẫn ngơ, nhớ Bố u buồn. Cũng nơi này, ngày xưa Tôi hay phụ Bố quét lá sân…nhà thờ, hai Bố con vẫn nói chỉ hoài một chuyện, chuyện Nước Non và lòng nhớ thương người áo nâu, dãi dầu mưa nắng âm thầm bước đi giữa núi rừng Quê Hương.
Bố ơi! Bây giờ hồn Bố đã bay về đến Quê Hương chưa? Để giấc mơ Hồi Hương của Bố thành sự thật.

Đã hơn hai mươi năm rồi đó Bố, kể từ ngày Bố ra đi và để lại cho đời, cho người, cho chúng con cả một trời đầy tình Yêu Thương bát ngát. Dù đã bao nhiêu năm qua rồi, tiếng Yêu Thương đó vẫn còn ngạt ngào tỏa hương và vang vọng mãi, quanh cuộc sống này. Hôm nay, cuộc sống của anh chị em chúng con đã bình yên, tốt đẹp, thành công cả rồi. Có phải vì Bố đã luôn cầu nguyện và phù hộ cho chúng con không? Các cháu của Bố thì cũng nhiều, có đứa đã vào đời yên vui, đứa thì vẫn cắp sách đến trường, và đứa còn nô đùa với tuổi thơ ngây, dại khờ trong trắng. Có đứa còn nhớ Bố, đứa thì chỉ biết Bố qua hình ảnh, không hình dung được Bố ra sao, nhưng rất thích nghe kể chuyện về Bố. Mỗi khi gia đình đoàn tụ, trở về bên Mẹ xum vầy, con cháu của Bố đều quay quần bên mộ này, cắm hoa, thắp hương và đổ cả beer, rượu cho Bố…”nhậu” nữa! Mọi người cười nói vang vang, như ngày xưa bên Bố trong ngôi nhà Hạnh Phúc đó. Bố có thấy, có nghe, có vui và ấm lòng không? Con biết là con sẽ chẳng bao giờ có thể kéo lại được thời gian xưa, sống lại được cuộc đời mình cho thật tốt hơn, để Bố được vui hơn. Bố đã chẳng bao giờ trách cứ chúng con, nên Bố cũng không đòi hỏi chúng con phải làm gì cho Bố, vì Bố mà thay đổi gì, Bố nhỉ? Nếu có, thì Bố chỉ mong chúng con mang tình thương này, tình thương như Bố đã yêu thương và để lại, gởi tặng vào đời, gởi trao vào lòng nhau, lòng người, mỗi ngày, như vậy là Bố đã vui, đã thỏa lòng rồi, phải không Bố?

Con sẽ cố gắng thật nhiều, mỗi ngày, chỉ sống và làm có như vậy thôi. Yêu thương và yêu thương mãi không ngừng, vì con biết Bố vẫn còn nhìn thấy được con mà, và con chỉ muốn thấy được Bố luôn cười vui, dù là trong giấc ngủ.
Ôi, Bố của con! Giấc ngủ nào của Bố mà lại không bình yên, thanh thản chứ nhỉ? Vì trong ngày đó, Bố đã cho đi tất cả tình người yêu thương rồi, Bố đâu còn để lại gì cho mình. Và giấc ngủ ở đây, đã hơn hai mươi năm qua, và mãi mãi về sau, Bố sẽ không thức dậy. Nhưng con biết, hồn của Bố đã bay cao, vẫn rong ruổi đó đây, vẫn luôn tìm đến những tâm hồn cô đơn lạc loài, tứ cố vô thân. Bố vẫn ở bên cạnh những mảnh đời buồn, những nơi chốn khóc than, khốn khổ.. Chắc là Bố đang cặm cụi nấu ăn, tươi cười đón người lở bước vào nhà, hay là Bố đang bận rộn đóng bàn, sửa ghế, dựng lại hàng rào cho ai đó nhỉ?

Nếu con muốn gặp Bố, con biết tìm Bố ở đâu rồi.
Con đi đây!

(Truyện ngắn cực hay tại Truyendammy.vip)

VN88

Viết một bình luận