VN88 VN88

Những yêu thương để lại

Truyện ngắn những yêu thương để lại do Truyendammy.vip sưu tầm đọc truyện ngắn những yêu thương để lại.

Nhung yeu thuong de lai

Xem truyện ngắn: Những yêu thương để lại

Tác giả: Hoài Vi

Kính dâng Hương Hồn Bố
(Chuyện Đời như nước chảy hoa trôi
Lợi danh như bóng mây chìm nổi
Chỉ có Tình Thương để lại Đời.)

Trưa nay, tình cờ chạy ngang qua căn nhà xưa, lòng Tôi thấy buồn vui lẫn lộn. Tôi tách xe vô lề, đậu lại rồi bước xuống đi gần đến nhà, đứng nhìn ngẫn ngơ. Đã mấy chục năm qua rồi, cảnh vật chung quanh có nhiều thay đổi, căn nhà cũng vậy, khung cửa mới, màu sơn, sân, vườn, mọi thứ trông đều khác đi, nhưng Tôi vẫn nhìn ra được ngôi nhà của ngày xưa thân ái. Căn gác phòng Tôi ngày nào vẫn còn đó, Tôi ngước nhìn hoài. Ước gì Tôi được bước vào bên trong nhà, để thấy lại bao hình ảnh và kỉ niệm thân yêu của ngày xưa cũ, để được thấy dáng Bố hao gầy ngồi bên khung cửa phòng ăn quen thuộc mỗi buổi sáng, đọc kinh cầu nguyện cho mọi người trước khi Bố đi làm. Tôi nhớ Bố quá! Nỗi nhớ quặng thắt lòng Tôi. Bố ơi, Bố ơi! Làm sao con có thể tìm lại được nữa, những hương tình của ngày xưa dấu yêu, bên Bố. Dù cuộc sống đơn sơ, đạm bạc nhưng tình thương thì không bao giờ thiếu và Bố luôn là bóng mát che đời Tôi nắng mưa. Có lẽ, người đã thay đổi, làm nên cả cuộc đời Tôi hôm nay và để lại dấu chân yêu thương in sâu đậm nhất trong trái tim Tôi là Bố. Nên mỗi khi nhớ Bố, là tim Tôi thổn thức, buồn vui, ân hận, trách than ngỗn ngang, xót đau cả lòng. Nhất là mỗi mùa lễ Father s Day đến, đi ngang qua hàng bán thiệp. Có hôm Tôi lật đật đi qua luôn để nước mắt mình không rơi rớt, nhưng có ngày Tôi cũng dừng lại, cầm đọc những tấm thiệp đượm tình cho Bố, Tôi cũng mua một cái, đem ra mộ Bố, đốt tan.

Những suy nghĩ miên man đã dẫn bước chân Tôi đến đứng trước garage nhà…người ta từ hồi nào không biết? Nếu có ai trong nhà hoặc người hàng xóm nào để ý nhìn thấy Tôi bây giờ, chắc họ sẽ gọi cảnh sát, hoặc là sẽ ra mà cho Tôi một bài học chính đáng, vì Tôi đang rất tự nhiên… xâm phạm bất hợp pháp vào vườn nhà của người ta! Tôi đứng cười một mình, rờ vào cái cột garage, dù không còn là cột cũ của năm xưa, nhưng Tôi vẫn nhớ ở góc cột này, ngày trước, Tôi đã nhiều lần “quẹt” xe của Bố khi Tôi mới học lái xe, chạy ra chạy vô garage này! Và Bố thì lúc nào cũng mĩm cười thông cảm, dù nụ cười của Bố có hơi…nhăn một chút. Vâng, thì tại Bố rất thích hiệu xe Mỹ, nên xe của Bố thì to, rộng, còn Tôi thì bé xíu, ngồi vào ai cũng không thấy Tôi đâu, chỉ thấy chiếc xe tự nhiên mà…chạy và…đụng rầm rầm!
Từ ngày Tôi biết lái xe, Bố càng tin tưởng rằng xe Mỹ an toàn hơn những xe hiệu khác nhiều!
Tôi đang cười hạnh phúc thì có tiếng người đằng sau lưng đi tới, hỏi to:
-Cô có cần giúp đở gì không? Cô tìm nhà ai hở?
Tôi thiu thiủ quay sang, một ông Mỹ to con đứng nhìn Tôi, mặt ông không “ngầu” lắm nhưng cũng khiến Tôi thấy ái ngại, Tôi vội vàng nói:
-Rất xin lỗi, Tôi đã quấy rầy…Tôi tình cờ đi qua đây, nhớ nhà xưa nên ghé vào nhìn..
Ông nghe ra thì “Ồ” lên một tiếng và chỉ vào nhà ông, cười, hỏi:
-Ngày xưa cô ở nhà này sao?
Tôi cũng cười, gật đầu:
-Vâng, đã mấy chục năm qua rồi…
Ông lại “Ồ” rồi bảo Tôi:
-Nếu vậy thì cô cứ từ từ và tự nhiên đi quanh mà xem! Tuy Tôi đã sửa sang lại nhiều nhưng kiểu nhà thì vẫn như cũ, cô còn nhận ra được chứ?
Tôi lại gật đầu, ngước nhìn căn nhà một lúc rồi nói với Ông:
-Một lần nữa, rất xin lỗi đã làm phiền, Tôi xin chào..
Ông đi theo Tôi ra xe, cười hiền:
-Khi nào cô muốn ghé qua, cứ tự nhiên nhé.
Tôi nhìn Ông, cảm động:
-Xin cảm ơn, chúc Ông một ngày vui.
Nói rồi, Tôi vào xe, ngước nhìn căn nhà thân thương một lần nữa rồi chạy xe đi. Tôi không lái ra hướng freeway về nhà, mà rẽ sang đường cái dẫn đến nghĩa trang, Tôi phải đi thăm Bố mới được, Tôi nhớ Bố quá!

Ngồi bên mộ Bố, tay Tôi ve vuốt tấm mộ bia lạnh ngắt, lòng ngậm ngùi, buồn đau xót xa. Tôi ước gì Bố vẫn còn sống, để Tôi được thấy môi Bố luôn cười, cuộc sống Bố không còn vất vả, nhọc nhằn nữa. Mắt Bố sẽ vui và tươi bên các con, các cháu đông đúc của mình, bây giờ đời đứa nào cũng đã yên vui cả rồi. Và bên mâm cơm ấm tình gia đình mỗi khi xum vầy, Bố ngồi thong thả nhâm nhi và tấm tắt khen các món “nhậu” Tôi làm cho Bố bây giờ đã đạt đến mức ngon lắm rồi. Ôi, Bố ơi! Ước gì con có được phép thần tiên mà quay ngược giòng thời gian lại, được trở về ngày tháng của xa xưa, khi còn được sống bên Bố Mẹ. Con sẽ làm lại từ đầu, sống lại cuộc sống thật đàng hoàng, tốt và ngoan hơn, và chắc chắn là con sẽ không hấp tấp, vội vã bước xuống cuộc đời đầy chông gai, để phải rời xa Bố Mẹ quá sớm như hôm xưa. Hay nếu con chỉ có thể quay lại được một ngày sống bên Bố thôi, thì con sẽ xin được ở bên Bố ngày cuối cùng của đời Bố, để con được nắm lấy và ve vuốt đôi bàn tay của Bố, đôi tay đầy ấp tình yêu thương, đã vì áo cơm của anh em chúng con, vì gia đình ruột thịt còn ở Quê Nhà mà gầy guộc, thô xương. Để con được nhìn vào mắt Bố buồn, xin với Bố một lần thứ tha cuối cùng cho cuộc đời nhiều lầm lỗi của con, dù Bố chưa bao giờ trách cứ con một lời nào. Và để con được nói với Bố lời sau cùng là con Thương Bố nhiều lắm, con Thương Bố biết bao nhiêu, ôi Bố rất kính yêu, Bố là Hạnh Phúc trọn vẹn nhất của con.
Bây giờ, Tôi có nói gì, Bố còn nghe được không? Tôi có muốn làm bao nhiêu điều cho Bố, vì Bố thì cũng chỉ bằng thừa thôi, xương thịt của Bố đã rữa nát, tan thành tro bụi rồi, và hồn của Bố thì đã bay cao về đâu? Để Tôi mãi hoài ân hận, mãi hoài tiếc thương mỗi khi ra ngồi bên mộ Người, mỗi khi nhớ về Bố của Tôi, nhớ bến đời êm đềm hạnh phúc, yêu thương rợp trời ngày Tôi còn có Bố….

Cuộc đời Tôi mở ra, hình ảnh Bố bắt đầu in đậm, rỏ nét trong trí nhớ của Tôi, có lẽ là khi tuổi thơ lên năm lên sáu.. Một khuya Giao Thừa gia đình xum vầy vui vẽ rồi bước vào mùng một Tết đầy máu, tiếng đạn, tiếng nổ, tiếng khóc.. khi đồn Bố đóng quân bất ngờ bị tấn công. Bố mình trần, đứng giữa đạn bay, khói mìn mù mịt, gọi to anh em đồng đội xung phong ra trận. Trời đâu đã sáng, còn tối đen, không biết là Bố hay ai, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Tôi, cùng Mẹ và các anh chị, dẫm lên xác người, chạy nhanh xuống hầm trú, để chúng tôi ngồi trong đó rồi hối hả chạy ra ngoài.. Tôi cứ ngồi im sợ hãi như vậy rất lâu, nghe tiếng đạn, mìn, tiếng người kêu la, rên khóc bên trong, bên ngoài hầm trú cho đến khi trời sáng, tiếng súng im dần, chỉ còn tiếng người kêu, khóc. Một chú lính dẫn chúng tôi ra, bước qua một cảnh tượng đớn đau, mà cho mãi đến bây giờ Tôi vẫn còn nhớ rất rỏ và sẽ không bao giờ quên, để yêu tha thiết hơn, một Quê Hương và người dân Việt Nam đầy thống khổ… hình ảnh những xác người chết, đầy máu, vắt trên hàng rào kẽm gai, bên thềm nhà, dưới những đống gạch vụn.. có những khuôn mặt còn rất trẻ, những đôi mắt còn mở trừng, và những bàn chân tay tung toé ở đâu không thấy? Chúng tôi được đưa vào khu cứu thương, Tôi đứng núp bên anh Tôi, cạnh cánh cửa gẫy nát một nữa, nhìn ra sân.. Tôi thấy đằng xa xa, dáng Bố đi qua đi lại nói chuyện với vài người, mình Bố dính đầy máu, trong đó có cả máu của Bố nữa.
Sau ngày kinh hoàng đó, có lẽ Bố không muốn Mẹ và chúng tôi phải sống trong cảnh chiến tranh đẫm máu cùng với Bố nữa, nên gia đình chúng tôi dời đi nhiều nơi để tìm sống, rồi dời xuống Vũng Tàu, Long Điền, cuối cùng thì định cư bên vùng biển Phước Tỉnh, trong một xóm Đạo của người Bắc di cư vào Nam. Bố ít khi về thăm lắm, có lẽ vì thời gian đó, chiến trường bắt đầu trở nên khốc liệt. Nên mỗi khi Bố về, gia đình rất vui. Bố mang cho chúng tôi nhiều quà và tình thương. Bố thường hay tắm gội cho Tôi và dắt Tôi đi học, Tôi rất thích được Bố cõng, mỗi khi Bố cõng Tôi, Tôi vui lắm, hình như Bố cũng vui nữa, dù có hơi nặng và mệt một chút.

VN88

Viết một bình luận