Vào sáng hôm đó khi Trâm nhận được tin cả nhà Trâm bị lâm nạn trên biển qua cú phone của sở cảnh sát. Trâm chỉ kịp ghi lại mảnh giấy để báo tin cho Tân là Trâm phải trở về miền Bắc, khi về đến nhà Trâm sẽ phone cho Tân liền. Nhưng khi vừa đến nhà thì cảnh sát đã chờ sẵn đón Trâm ra biển gấp để nhận diện người bị nạn. Sau đó vì cú xốc quá lớn khi được biết cha mẹ đã tử nạn còn em gái thì đang hấp hối. Trâm đã bị mất trí phải đưa vào bịnh viện tâm thần. Một tháng sau khi xuất viện Trâm quay về Florida thì Tân đã dọn đi mất.
-Em đã đi lang thang như một kẻ mất hồn. Tất cả những nơi hai đứa từng đến, từ nhà hàng Tàu mình thường hay ăn trưa đến công viên cuối phố, mà vẫn không thấy hình bóng anh đâu. Em tự nghĩ bản thân mình đâu làm việc gì có lỗi với anh. Tại sao anh lại bỏ em mà đi? Câu hỏi này đã theo em suốt hai năm nay.
Trâm hít một hơi thật sâu rồi ngửa mặt nhì lên trần nhà như cố ngăn dòng lệ đã nhạt nhòa trên khuôn mặt. Tân thật tình bối rối khi bước đến ngồi xuống bên cạnh người yêu, vòng cánh tay qua vai ôm chặt lấy Trâm với tâm trạng của một người có lỗi. Trong đầu Tân hình ảnh chiều hôm đó hiện về, khi Tân bước vào nhà không thấy Trâm đâu luôn cả ngăn áo quần Trâm cũng trống rỗng, Tân chỉ nghĩ Trâm đã phản bội mình, lòng nóng giận đã làm mờ lý trí và nghĩ rằng Trâm bỏ ra đi vì không còn yêu mình nữa, mảnh giấy Trâm để lại Tân hoàng toàn không nhận được, và sau một tháng sống trong tuyệt vọng Tân quyết định rời nơi làm Tân đau lòng đó.
-Trâm! Tại sao anh không hề nhận được mảnh giấy báo tin của em?
-Sau khi ở bệnh viện ra em vô tình bắt gặp mảnh giấy đó trong túi áo lạnh của em.
-Tất cả những hiểu lầm qua hết rồi bây giờ chúng ta..
&
Tân kịp thời ngưng lại câu nói: “chúng ta lại có nhau”. Mà làm sao có thể có nhau trong hoàn cảnh éo le này, khi Tân bị đặt vào con đường không lối thoát.
Cuộc tình này rồi sẽ ra sao? Trâm thật tội nghiệp. Nhưng Diệu Phong?.. chẳng lẽ Diệu Phong không đáng tội nghiệp hay sao?.. Hai tay ôm lấy đầu trong im lặng, cố giấu đi nỗi lo lắng trong lòng. Trâm chồm người qua đặt một nụ hôn lên môi Tân đúng lúc cánh cửa bật mở.
-Anh.. Anh à.. Chị Trâm! Chị.. làm gì vậy? Hai người ..
Tiếng thét thảng thốt của Diệu Phong làm cho Trâm và Tân giật nẩy mình quay lại, trong tay Diệu Phong bọc thức ăn văng tung tóe cả sàn nhà.
Diệu Phong quay đầu chạy trốn những gì mình nhìn thấy. Vừa chạy vừa tự nhủ với chính mình không có gì xảy ra, tất cả chỉ là giấc mơ. Vâng chỉ là một giấc mơ thôi, nhưng sao nước mắt lại cứ tuôn tràn..
Nhưng không! Làm sao họ lại thân mật với nhau như vậy? Vì sao?.. Vì sao?..
Trong đầu Diệu Phong chỉ nghĩ tới làm sao thoát khỏi cảnh vừa thấy trước mắt. Cảnh vật như mờ nhạt rồi có một màn sương bao phủ..
Kít.. t.t.. Hình như mình đang trong vòng tay Tân.Tiếng thắng xe sao quen thuộc quá.. Phải rồi lần đầu gặp Tân .. Khuông mặt khả ái của Tân .. Hai đứa đang bay trên cánh đồng xanh mướt Phong cảm thấy không còn giận ai trên cõi đời này nữa.. Cha ! Mẹ!.. Ðang giang rộng hai cánh tay để đón Phong. Chỉ còn tiếng ai đó rất nhỏ, rất nhỏ.. Cảnh vật trước mắt nhạt nhòa dần.. đến khi chỉ còn một màu trắng mà thôi.
Tân và Trâm ngồi bên giường bệnh của Diệu Phong trong phòng cấp cứu.
-Anh Tân! Chị Trâm! Giọng nói yếu ớt của Diệu Phong vang lên phá tan bầu không khí im lặng bao trùm gian phòng.
-Cám ơn trời đất thương xót. Phong, em cảm thấy mệt không hãy nghe chị nói đừng ngắt lời chị, anh Tân lo cho em lắm em có biết không? Chị và anh Tân không có chuyện gì xảy ra cả, em đừng hiểu lầm mà tội cho anh Tân.
-Không! Chị đừng nói vậy, em đã hiểu tất cả, em biết rằng không còn sống được bao lâu nữa.
-Anh Tân! Hãy đến bên cạnh em, đưa tay cho em.
Hai tay Diệu Phong nắm lấy tay Trâm và Tân đặt vào nhau:
-Chúc hai anh chị hạnh phúc bên nhau, em không có bất cứ oán hận nào đối với hai người, chỉ thương hai người mà thôi..
Giọng nói Diệu Phong nhỏ dần rồi tắt hẳn. Diệu Phong cảm thấy con người nhẹ nhàng và thanh thoát, cả thân mình bay bổng về một cõi xa xăm..
Sau tang lễ Diệu Phong, về đến nhà, Trâm bước một cách mệt nhọc vào phòng khách, cả người Trâm như không còn sức sống, với tay lấy ly nước trên bàn Trâm chợt nhìn thấy phong thư.
Trâm thương,
Khi em đọc được lá thư này cũng là lúc anh rời xa em. Bao nhiêu hiểu lầm đã xảy ra, anh cứ tưởng có được cuộc sống an lành bên Diệu Phong, nhưng sự thật chỉ vì Diệu Phong mang trên người bóng hình em. Anh đã trao tình yêu và lòng chân thành của anh cho em qua Diệu Phong, vậy mà anh cứ nghĩ là mình đã yêu Diệu Phong.
Anh tưởng rằng anh đã quên được em.. Nhưng không em vẫn ở trong anh, em đã chiếm trọn linh hồn và thể xác của anh, em làm anh đau khổ đến tột cùng. Càng yêu em bao nhiêu anh càng cảm thấy mình có tội với Diệu Phong bấy nhiêu.
Anh phải ra đi để chạy trốn định mạng trớ trêu của cuộc sống. Hy vọng em sẽ quên được anh, quên được quá khứ đau buồn này, hãy cố sống vui vẻ và nhìn tới tương lai.
Hôn em, yêu em thật nhiều.
Tân
Trâm buông lá thơ rơi xuống nền nhà mắt nhìn ra cửa sổ, ngoài trời mưa như trút nước, như muốn chia sẻ những đau khổ và xoa dịu một tâm hồn như dần lịm chết vì vết thương lòng.
Trâm mở rộng cửa sổ một đón lấy ngọn gió mùa xuân,những bông hoa ngoài vườn như khoe hương sắc, nhìn những bông hồng đang còn ấp nụ hàm tiếu mà Trâm vừa mới hái sau vườn. Trên bàn thờ bên cạnh hình cha mẹ là tấm hình Diệu Phong, cũng ngày hôm nay mười năm về trước Diệu Phong đã ra đi vào đúng ngày sinh nhật thứ 20. Thời gian là phương thuốc làm dịu đi những mất mát đau thương, tất cả đã qua đi từ ngày Trâm rời cái miền Bắc giá lạnh và đau thương xuôi về mảnh đất Texas này. Trâm sống một mình nhưng vẫn mua nhà, vì chỉ có căn nhà mới làm Trâm không bị lạc lõng cô đơn và có nơi chốn để trở về. Tiếng điện thoại vang lên khúc nhạc quen thuộc.
– Hello!!
Giọng nói của Judy như reo vang trên phone:
-Anna hãy chuẩn bị đi ăn mừng, tranh của mày đã được chọn đi triển lãm kỳ này.
Rồi sợ như Trâm cướp lời:
-Ngày mai vào lúc 7:30 PM sẽ có chuyến bay đi Italy don t be late OK.
-Judy tao đợi cơ hội này đã lâu, còn bây giờ mày hãy lại nhà tao, tao với mày đi ăn mừng.
Cuộc triển lãm thành công ngoài sự mong đợi của Trâm, có rất nhiều người chấm trúng những bức tranh của Trâm, riêng bức “Vết Ðau” Trâm vẽ cảnh Tân ôm Diệu Phong trong lòng khi ngày xảy ra tai nạn, đã làm cho những người vào xem cảm dộng. Có người đòi mua bức “Vết Ðau” với giá rất cao nhưng Trâm vẫn không bán. Cuộc triển lãm lần nầy đã đưa Trâm lên hàng họa sĩ chuyên nghiệp, nhưng Trâm vẫn không cảm thấy vui mừng thật sự, cho dù tranh của mình đã được treo bên cạnh tranh của những họa sĩ tiếng tăm.
Cuộc triển lãm sẽ được kéo dài một tuần lễ, vào ngày thứ hai của cuộc triển lãm vào khoảng năm giờ chiều sau khi Trâm về khách sạn chỉ còn Judy ở lại, Judy bước lại gần bức “Vết Ðau” vừa ngắm vừa thầm khen ngợi cô bạn gái của mình, bỗng nhìn thấy một người đàn ông vào khoảng trên 30 đứng nhìn bức “Vết Ðau” mà con người như bất động, với những giọt nước mắt chan hòa trên khuôn mặt. Những ngày sau đó, liên tiếp ngày nào cũng vậy vào khoảng năm giờ chiều Judy đều nhìn thấy người ấy đến đứng bên bức tranh như tưởng nhớ cái gì đó xa xăm và trên khuôn mặt cũng mang nét đau khổ như bức tranh.
Trâm chuẩn bị trở về khách sạn thì có tiếng gọi của Judy: -Anna! Mày tính đi về hả.
-Ừ, mà có việc gì không.
-Có chuyện này lạ lắm, liên tục mấy ngày qua ngày nào cũng vậy, sau khi mày về khách sạn đều có một người đàn ông đến xem bức tranh “Vết Ðau” của mày lại còn khóc nửa, hôm nay là ngày cuối có lẽ ông ta cũng sẽ đến. &
Vì hiếu kỳ nên Trâm quyết định ở lại xem sao. Chiếc đồng hồ trên tường đã chỉ quá năm giờ chiều Trâm nghĩ phải trở về khách sạn để chuẩn bị đồ mai ra phi trường trở về, cái con Judy này khi nào cũng làm ra vẽ thần bí phóng đại câu chuyện. Trâm giật mình khi Judy dùng ngón tay gõ nhẹ lên vai Trâm rồi cười nói:
-Nhìn mặt mày tao biết mày không tin nhưng người bí mật đã đến rồi kìa.
Trâm nhìn về phía cửa chính, thấy thấp thoáng một bóng người đang đi lần về phía bức tranh, Trâm tự nhiên cảm thấy nôn nao đến lạ lùng, có một nét gì quen thuộc mà trong khoảng khắc không thể nhận ra được, mãi cho đến khi người đó quay đầu nhìn về phía Trâm.
-Tân ! Anh ..
Rồi nghẹn hẳn không còn nói được lời nào nửa.
Tân chạy vội về phía Trâm, ngược lại Trâm cũng vậy. Ðôi tình nhân khổ mạng ôm siết lấy nhau, họ trao nhau những nụ hôn thương nhớ.
-Anh!.. Em!..
Chỉ hai tiếng đơn sơ cũng đủ nói lên tất cả những gì họ muốn nói, họ đã nói cho nhau nghe qua ánh mắt những gì nhớ nhung mong đợi của cả mười năm xa cách.
-Anh sẽ mãi mãi không rời xa em nữa.
Những chiếc lá non trên cành lung linh trước gió như muốn báo hiệu một mùa xuân..
Judy nhìn đôi tình nhân sánh bước bên nhau mà cảm thấy ấm áp, trên mắt Judy như có nước mà nụ cười lại rạng rỡ trên môi.
(Truyện ngắn cực hay tại Truyendammy.vip)