VN88 VN88

Những vết đau

Truyện ngắn những vết đau do Truyendammy.vip sưu tầm đọc truyện ngắn những vết đau.

Nhung vet dau

Xem truyện ngắn: Những vết đau
Tác giả: Thi Lâm

Tân đưa tay nhìn đồng hồ chỉ còn năm phút nữa là đến giờ vào học. Tân bẻ tay lái cho xe quẹo vào bãi parking, bỗng Tân thấy thấp thoáng một bóng người ngay trước đầu xe, Tân vội vàng đạp thắng.
-Kít. t.. t…. Tiếng bánh xe ma sát trên mặt đường tạo ra những âm thanh thật khó chịu, Tân chồm đầu ra khỏi thành xe với bộ mặt giận dữ và hét lớn:
-Bộ muốn chết sao lại đâm đầu vào mũi xe, hả?

Ngày hôm nay sao lắm chuyện bực mình, ở hãng thì bị xếp làm cho một trận tơi bời,về nhà tính đi tắm thì bình nước nóng bị hư, tới lúc này con người Tân như một chiếc bong bóng căn cứng không còn kềm chế được nữa, một cảm giác giận dữ gần như tuôn tràn ra khỏi con người Tân.
-I m sorry !
Một giọng nói ngọt ngào làm lòng Tân chùng xuống , những giận dữ trong lòng Tân bỗng tan biến. Tại sao mình lại thô lỗ như vậy?. Tân dịu giọng:
-That s OK. No problem.
Bây giờ Tân mới có dịp nhìn kỹ cô gái đứng trước mặt mình . Trâm !. Có phải Trâm đó không, sao lại có người giống đến như vậy. Cũng mái tóc ấy và đôi mắt ấy làm quá khứ trong lòng Tân như sống dậy, vết thương mà Tân đã chôn kín tận đáy lòng,hình ảnh Trâm người con gái mà Tân đã từng trải qua một lần vị đắng của tình yêu. Tân đã yêu một cách chân thành không hề tính toán, chẳng bao dớ Tân nghĩ rằng có một ngày Trâm lại ra đi không một lời từ biệt. Tại sao..?.

Cho đến bây giờ Tân vẫn không hiểu. Tân như một người đang ở đỉnh cao hạnh phúc bỗng rơi vào vực sâu không đáy, bản thân chìm đắm trong đau thương tưởng như không bao giờ trở về được bản ngã của mình. Tân đã học và làm việc để cố quên đi nỗi phiền muộn của bản thân và câu hỏi tại sao Trâm lại bỏ đi… vẫn cứ theo Tân cho đến bây giờ như một ẩn số không lời giải đáp.
-Anh có làm sao không? Xe ở phía sau đang bị dồn cục kia kìa.
Câu nói cắt đứt dòng tư tưởng kéo Tân trở về hiện thực.
-Ồ không có chi!
Tân vội vã cho xe vào bãi parking và nhìn theo cho đến khi mái tóc ấy khuất sau cánh cửa trường.

Vài ngày sau Tân gặp lại cô gái ấy ngay trong lớp của mình. Diệu Phong một người con gái dịu dàng và ít nói, thật khác hẳn với khuôn mặt nhí nhảnh pha chút hồn nhiên và đôi mắt biết cười.
Một buổi tối thứ năm sau giờ học Tân thả bộ dọc theo bãi parking thì nghe tiếng gọi:
-Anh! Xin lỗi vì Phong không biết tên anh.
-Nguyễn Nhật Tân, gọi Tân được rồi, Diệu Phong có cần chuyện gì không?
-Xe Phong bị mất điện, anh có thể cho Phong quá giang được không ? Phong thật ngại quá.
-Ðược quá đi chứ, đâu có gì ngại đâu chỉ sợ Diệu Phong chê chiếc xe này không chịu bước lên thôi.
Tân vội vã mở cửa xe cho Diệu Phong, thế là chiếc xe cà khổ của Tân được vinh dự đón người đẹp mà bao nhiêu đứa bạn của Tân mong được làm quen. Lòng Tân tràn ngập cảm giác ấm áp như khi còn trong tình yêu với Trâm. Diệu Phong giống như một bài toán có nhiều ẩn số, tại sao một cô gái có khuôn mặt vui tươi như Diệu Phong lại là một người có tính trầm lặng được?

Thời gian trôi qua thật nhanh, thấm thoát đã ba tháng từ sau ngày Tân đưa Diệu Phong về nhà. Những lúc rảnh rỗi Tân thường ghé nhà Diệu Phong. Tân cũng không biết tự lúc nào đã trở thành bạn của Diệu Phong.
Diệu Phong sống trong căn duplex hai phòng nhỏ và chỉ sống một mình, trong nhà không có lấy một tấm hình hay bất cứ cái gì về quá khứ, Diệu Phong không thích ai nhắc đến những gì thuộc về quá khứ của mình, Tân chỉ biết Diệu Phong dời về thị trấn nhỏ bé lạnh lẽo này lúc Diệu Phong 16 tuổi, hai năm sau vào sinh nhật thứ 18 của Diệu Phong. Một tai nạn kinh hoàng đã xảy ra trong lúc cả nhà đi câu trên biển, chiếc tàu bị đắm khi quay đầu vào bờ, cả nhà Diệu Phong đều chôn thân trong biển sóng, chỉ riêng Diệu Phong được tàu tuần dương cứu được. Ðó là tất cả những gì mà Tân biết được qua người hàng xóm cạnh nhà Diệu Phong.

Vào một buổi chiều thứ bảy sau khi tan sở, Tân lái xe đến nhà Diệu Phong rủ đi mua cua ở bãi biển, sau đó hai đứa thả bộ dọc theo bờ cát dưới rặng thông già trải dài tận chân trời, ngoài khơi vài chiếc tàu nằm êm đềm trên mặt biển, ánh nắng chiều trên biển lấp lánh như những hạt kim cương trên mặt sóng lăn tăn. Tân đưa tay chỉ ra biển vừa nói vu vơ:
-Chiều trên biển thật đẹp.
-Vâng, đẹp thật. Anh hãy nhìn những đám mây ở cuối chân trời đỏ hồng và hình dạng giống như bức tranh thủy mặc hiền hòa, nhưng sự hiền hòa đó ngầm chứa không biết bao nhiêu là hiểm nguy.
Diệu Phong thở dài khi dứt câu nói,mắt như nhìn về một cõi xa xăm với khuôn mặt đăm chiêu và đôi mắt ngấn lệ.
-Diệu Phong ! Anh có làm gì cho Diệu Phong buồn không.
-Không.. Không có gì.. Chỉ vì khi đứng trước biển làm Phong nhớ đến những chuyện đã qua.
-Diệu Phong! Anh có lẽ hiểu được phần nào nỗi mất mát của Diệu Phong. Diệu Phong cho anh được chia sẻ những mất mát mà Diệu Phong đã gánh chịu.. Diệu nhỏ và.. Em có thể làm bạn gái của anh không?
Tân nói trong khi tay Tân lần tìm bàn tay mềm mại của Diệu Phong. Lời tỏ tình của Tân đã làm Phong rung động; cái rung động đầu đời của người con gái lần đầu được nếm hương vị của tình yêu, Phong để yên tay mình trong bàn tay ấm áp của Tân cảm nhận sự rung động trong từng thớ thịt, từ đầu ngón tay cho đến tận đáy con tim, một làn hơi nóng thật dễ chịu trong từng tế bào của Phong. Trời và biển hòa thành một thể phát ra những ánh hào quang của buổi chiều tà. Trái tim Phong rộng mở để đón lấy yêu thương hạnh phúc nhỏ nhoi mà Phong tưởng như đã đánh mất từ hai năm về trước, sau tai biến kinh hoàng đã làm chai đá trái tim của Phong.

Họ ngồi bên nhau không nói một lời, chỉ nhìn nhau bằng ánh mắt trìu mến, tay trong tay, linh hồn họ đã quyện thành một khối vô hình xuyên suốt không gian. Thời gian như ngừng trôi, vũ trụ như ngừng thở để minh chứng cho cuộc tình của họ.
Tân nhìn lại số hành trang ít ỏi của mình để chuẩn bị dọn về nhà của Diệu Phong, nơi mà Diệu Phong đặt tên “vườn hạnh phúc”. Diệu Phong là một cô gái rất giỏi, biết lo xa trong mọi công việc và cũng là một người rất đảm đang mặt dù ít nói, làm Tân cảm thấy hãnh diện vì đã tìm được người yêu lý tưởng. Nhưng đôi khi Tân cảm thấy tình cảm của mình đối với Diệu Phong như là một người em gái hơn là người yêu, Tân cũng không biết tại sao? Có lẽ hình ảnh của Trâm là một gánh nặng mà Tân chưa thể trút xuống được. Hay là Tân chưa thật sự yêu Diệu Phong. Tân lắc đầu để xóa đi những ý nghĩ trong đầu và bước ra xe.
Bọc hành lý cuối cùng vừa đem vào phòng ngủ mới trong nhà Diệu Phong thì lúc đó ngoài cửa vang lên:
-Ðing.. Ðong
Tân vội vàng ra mở cửa .Tân đứng lặng người khi cánh của vừa bật rộng.
Trời! .. Có phải đây là sự thật.. . Tân không thể nào tin được những gì mình đang thấy trước mắt, có phải Trâm ; Ðúng Trâm bằng xương bằng thịt đang đứng trước mặt Tân, người mà hai năm về trước đã bỏ Tân đi không một lời từ biệt khi Tân còn ở tại Florida. Tân tưởng rằng đã quên đi dĩ vãng đau thương ấy, bây giờ cuồn cuộn trở về như một cơn lũ, xô ngã cuộc sống bình lặng của Tân. Con người Tân đông cứng như một khối băng.
-Anh!
Trâm vừa thảng thốt la lên vừa bay vào lòng Tân. Những nụ hôn tới tấp như mưa đổ xuống mặt làm Tân bối rối.Trâm nói qua làng nước mắt:
-Em đã tìm anh khắp nơi nhưng không gặp, luôn cả bạn bè quen biết cũng không biết anh ở đâu?
Tân đi hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, bao nhiêu câu hỏi cứ xuất hiện. Tại sao? .. Tại sao?.
Việc này là thế nào đây? Tân yên lặng nhìn Trâm không nói nên lời, mà biết nói gì đây khi lòng mình xáo trộn như thế này.
-Anh! Xách giùm em cái valy vào nhà. Câu nói của Trâm cắt đứt dòng suy nghĩ Tân. Trâm bước vào nhà thả mình xuống sofa vừa hỏi:
-Phong đâu rồi anh, anh mướn phòng của Phong hả?
-À! Quên giới thiệu cho anh biết Phong là em gái của em. &
Câu nói của Trâm làm Tân tưởng như mình sống trong cơn ác mộng, có thể nào Trâm lại là chị của Phong. Tại sao ta lại nằm trong hoàn cảnh trái ngang như thế này? Ðầu Tân như muốn nổ tung, tưởng chừng như rơi vào địa ngục không đáy.
Dần dần Tân lấy lại bình tĩnh và hiểu dần câu chuyện qua lời Trâm kể những gì xảy ra trong hai năm qua và tại sao Trâm bỏ đi.

VN88

Viết một bình luận