VN88 VN88

Những vẻ đẹp của cái lồn truyền thống – Truyện 18+

Vừa ra xong, được Quân liếm lồn, tôi lại nứng tiếp Tôi sướng quá, tôi nứng lồn quá, bởi cái không khí dâm đãng đang diễn ra thật là trần tục. Nó lộ liễu trần tục, dâm đãng nhưng rự nhiên, không che dấu. Thèm là ăn, khát là ụống. Khoảng 15 phút sau, chị Yến lại ra. Chị la như giặc dậy:
– Trời ơi? Con đã quá ! Đụ con trai mới lớn đã quá! Ôi con đang ra đây Chúa ơi? ối! ối, sướng. Sướng quá ? Sướng không tả được Chúa ơi? ối, đụ…đụ là vầy hả ! Cám ơn chị nghe chị Oanh? ối, em ra đây Em ra…

Ra xong, chị Yến mệt quá nằm sấp xuống ‘trên ngườl Quân để thở. Cơn dâm của hai chị em tôi được thỏa mãn. Yến rút lồn ra, mặc quần cho Quân. Tôi đỡ Quân ngồi dậy để Quân tỉnh hồn và không quên nhắc đến cái hẹn tối nay. Chị Yến vào mở bóp lấy tặng Quân một ngàn đồng, chị Oanh cũng tặng một ngàn. Quân chào ba chị em chúng tôi ra về, thì cũng vừa lúc bốmẹ tôi vừa về tới. Họ mua thức ăn như vịt quay, heo quay, bánh hỏi, dọn ra để cả nhà cùng ăn. Và ông bà cụ hoàn toàn không biết việc gì đã xảy ra ở nhà Ba cô con gái quý của ông bà vừa mới hiếp dâm một cậu học trò mưới bảy tuổi ngay trên chiếc ghế sofa tại căn phòng khách này!

Ba chị em tôi lại phải bất đắc dĩ đóng vai ba cô con gái hiền thục, nhu mì cho bố vui, mặc dù “đế quốc Mỹ ” đã gài nội công khá nhiều vào gia đình ông: Oanh, Yến và tôi. Nó chỉ chờ ngày đảo chính ông cụ Lúc bấy giờ ông cụ không muốn cũng không được Chiếc xe Honda thứ hai, đẹp hơn cả của Dũng mà ông vừa mới chở bà cụ đi chơi về là của ai mua? Thưa đấy chính là của người chồng tương lai của chị yến. Alex! Vâng Alex. Và chiếc nhẫn hột xoàn tám ly bà cụ đang đeo nơi tay là do ai mua tặng? Thưa cũng của Alex?

Bởi một buổi trưa, bốđang ăn cơm, lại có một tay giao hàng vào xin bốký nhận vào biên lai để hắn ta giao cho bố chiếc Honda. Rồi sau đó mấy hôm, chị Yến đi dạy về lại đeo vào tay bà cụ chiếc nhẫn hột xoàn tám ly. Ông cụ có ngạc nhiên, sửng sốt, nhưng đã chẳng từ chối lấy một lời, chẳng hung hăng con bọ xít như lần đầu nhận chiếc tủ lạnh. Tối hôm nay, giữa bữa cơm đang vui đủ chuyện, chị Yến bạo dạn thưa với bố.

– Bố vừa lòng với chiếc xe Honda mới đó không bố?
Bố cười tươi như hoa ngày Tết:
– Tuyệt quá con! Tội nghiệp ông Đại tá John? Đã mua cho thằng Dũng một chiếc. Bây giờ lại mua cho bố. Cả chiếc nhẫn hột xoàn mẹ mày đang đeo. Đi đến đâu người ta cũng lác mắt trầm trồ khen ngợi. Hôm nào gặp John bố phải bắt tay mà cảm ơn thịnh tình của ông ấy.
– Thưa bố, hai món ấy chắng phải của John, chồng tương lai của chị Oanh tặng đâu. Mà chính là của Alex, chồng tương lai của con đấy!

Bố tôi dằn đũa xuống bàn ngừng ăn. Vì đây là lần đầu tiên ông nghe chữ “chồng tương lai” do chị Yến nói ra. Chị đã ngang nhiên áp đặt bố vào một tình trạng phải chấp nhận điều mà ông nhất quyết cự tuyệt. Nhận quà tặng thì được, nhưng gã con gái cho Mỹ thì không. Có quái gỡ chưa? Nhưthếcó khác gì cho quân giặc vào bờ cõi thì được, mà không chấp nhận việc mất nước. Ông đưa mắt, gằn giọng hỏi chị Yến:
– Ai bảo với con là Đại tá John là chồng tương lai của con Oanh? Và ai bảo cái ông Alex nào đó là chồng tương lai của con?
Chị Yến lễ phép với giọng nhỏ nhẹ:
– Thưa bố, không ai bảo. Nhưng chính bố đã nhận lễ hỏi.
– Tao nhận hồi nào. Tao… tao…

Hình như thấy mình lố bịch, bố im bặt, thớ ra ngao ngán. Bố nhớ lại buổi tối trời mưa ngồi canh cái tủ lạnh suốt đêm. Bố nhớ những lần chỉ cho nhân viên các hãng đặt giường ngủ ý đại lợi, bộ safa, bộ stereo, cái tivi cái máy lạnh, hai quạt máy, bàn là, bếp điện vv.. Và ngay chiều hôm nay, ông đã dùng chiếc xe Honda mới toanh chở bà cụ đi khoe với họ hàng… Ông sa sầm mặt xuống, đanh lại suy nghĩ.
“ừ con Yến nói thế mà đúng! Tôi đã gián tiếp nhận lễ hỏi.”

Thế thì giặc Mỹ sắp xỏ mũi hai cô con gái ông dẫn đi rồi còn gì? Còn tôi nữa, mà ông chưa biết! Trong ba chị em, bố chỉ ngại nhất mình tôi, vì lời tiên tri của bà nội. Thế mà chị Oanh với chị Yến, dù chẳng có cái nút ruồi nào ở chỗ kín vẫn đã trở thành hai Võ Tắc Thiên rồi còn gì.
Một lát sau, chờ cho bố nguôi ngoai, chị Yến tiếp tục:
– Thôi bố ạ. “Gặp thời thế, thế’thời phải thế. ” Cái thời của bố không ai dám nghĩ con người dám lên cung trăng rồi trở về bình an. Thời của bố không ai dám nghĩ một quả bom có thể giết vài trăm ngàn người. Nhưng thời nay, thời của chúng con, những việc như thế đã trở nên cũ rích. Vì người ta đang đi bách bộ trong không gian, ở trên không gian một vài năm để làm trạm phóng phi thuyền lên Hỏa Tinh, Mộc Tinh vào năm 2000. Xin bố suy nghĩ lại. Sách thánh hiền và chữ Nho không ngăn được điện toán đang tràn ngập thế giới, thì tại sao bố lại dang hai tay của một nhà giáo không cho chúng con sống với đời sống đang từng giây đổi mới. Bố muốn chúng con trở thành những bà giáo. Điềụ đó tốt. Nhưng đừng để chúng con biến thành những con Mán, con Mọi, ngơ ngác chả biết gì mặc dầu đã nhồi vào óc không biết bao nhiêu là sách vở.
– Quan niệm lấy Mỹ là sai con cho là không đúng! Mỹ cũng là con người, những con người văn minh, giàu có khỏe mạnh. Con chắc bố cũng chẳng bao giờ muốn chúng con có chồng là những anh dốt, nghèo và bịnh hoạn? Có phải thếkhông bố? Thếtại sao bố chống?

Bố im lặng nghe những lời biện bạch đầy lập luận vững chắc của chị Yến, nhưng ông vẫn làm nư cho ra vẻ là một nhà giáo có đạo hạnh:
– Nhưng tao không chấp nhận rể tương lai của tao là thằng Mỹ.

Thấy không khí có vẻ căng thẳng, chị Yến ngừng nói. Cả nhà lại tiếp tục ăn cơm. Tối hôm đó, tôi tắm rửa sạch sẽ, thoa nước hoa, diện bộ đồ ngủ thật đẹp và chờ đợi ‘tình lang” nhí.

Bố mẹ tôi đã vào phòng đóng kín cửa, mở máy lạnh Mỹ, xem tivi Mỹ, nghe nhạc Mỹ rồi. Cho nên ông chống Mỹ mà vẫn đưa cả hai tay đón nhận quà Mỹ. Khoảng chín giờ rưỡi, Quân đứng trước cổng vẫy tôi Tôi vội vã đưa “chàng” thẳng vào phòng the của tôi.

Mới 10 giờ tối. Cả xóm đang rần rần xem cải lương Hồ Quảng. Tôi khóa chặt cửa, tắt ngọn đèn lớn. Chỉ để một ngọn nhỏ ở đầu giường cho ánh sáng mờ mờ huyền ảo hơn. Rồi tôi nằm xuống giường trong khi Quân vẫn đứng ngơ ngác. Quân nhìn sững tôi không chớp mắt. Làm như chàng ta mê sấc đẹp của tôi lắm không bằng. Mới hồi chiều đụ có, bú có, sao bây giờ anh chàng nhưcó vẻ ngượng ngùng mắc cỡ?

Thôi tôi hlểu rồi. Có lẽ tối nay tôi có sửa soạn chút phấn son, có diện chiếc áo ngủ hơi đắt tiền, đặc biệt mùi nước hoa Chanel dâm đãng gợi tình. Tôi kéo một ống quần lên tận háng, phơi chiếc đùi dài trắng thon ra. Tôi cởi ba cúc áo để đưa bộ ngực căng tròn vun lên nhọn hoấc thật khêu gợi cho Quân thèm. Rồi tôi cho một tay vào quần sờ lồn và mắt tôi mời mọc.

Quân tự động cởi áo quần ra, để con cặc cương cứng chỉa ngang như khẩu súng chỉa thẳng vào quân thù. Chàng đứng sát lại mé giường để khiêu khích lại tôi Tôi bảo Quân:
– Anh cởi áo quần cho em luôn đi.

Quân sà xuống, nằm hẳn lên người tôi, nâng mặt tôi nhìn và chiêm ngưỡng như thế thật lâu, rồi hôn môi tôi đắm đuối. Bấy giờ Quân là của riêng tôi. Không có chị Yến hôn ké. Một mình tôi làm chủ và tôi sẽ tận hưởng Quân trọn đêm nay. Quân hỏi tôi thật dễ thương:
– Sao chị không chọn một người nào khác mà chị lại thích em?
Tôi cầm tay Quân:
– Chị đâu có ai khác mà chọn. Chị chưa phải là cô giáo mà. Với lại Quân cũng đẹp trai và dẻo dai lắm. Lúc chiều hai chị em chị đụ em như giã gạo mà em vẫn trơ trơ. Tối nay cũng phải dẻo dai như thế nghe Quân. tàm sao cho chị ra vài ba lần cho đỡ thèm. Vì hai chị kia thì có bồ Mỹ. Chị thì không. Thèm quá mình ơi! Cởi đồ cho chị đi!
– Đẹp như chị mà không có bố à?
– Thật ra chị cũng có, nhưng bỏ rồi. .
– Sao vậy?
– Tại anh chàng đụ yếu quá. Chưa bao giờ lâu được 10 phút. Đàn bà thù những anh chàng nào xuất tinh sớm lắm. Cởi đồ cho em đi anh! Quân cởi áo cho tôi trước. Xong Quân ôm bộ ngực tôi hôn, bú. Quân ngậm đầu vú tôi nút mạnh và kéo lân. Có lẽ chị Oanh dạy cho Quân làm thế. Xong Quân cứ dúi mũi vào chòm lông nách của tôi mà ngửi:
– Em mê đàn bà nhất là người nào có nhiều lông nách và lông lồn. Nhiều như chị với chị Oanh em khoái lắm.

VN88

Viết một bình luận