Nắng đã lên cao . Ánh nắng chiếu xuống mặt biển vỡ vụn ra thành trăm ngàn mảnh lóng lánh. Cô nhỏ ngồi bó gối . Hình như đôi mắt hơi ươn ướt làm cho cặp mắt thêm long lanh…. Một mảnh kỷ niệm khác như cánh chim chao đảo lại hiện về trong tâm thức…
Một buổi chiều đến thăm. Cô nhỏ hớn hở khoe:
– Hôm qua, bác Mậu nói cho cháu biết trên Long Beach có một ngôi chùa Tầu thỉnh thoảng họ tổ chức một buổi lễ đốt thân cúng dường chư Phật. Nhưng không phải đốt toàn thân. Họ chỉ đốt bằng mấy cây hương thôi… Hèng chi, thỉnh thoảng cháu gặp một vài vị sư có tới chín nốt nhang trên đầu…
Ông lão hoan hỷ:
– Thế thì tốt quá. Mình nên lên đó xin một buổi lễ đốt thân. Đốt bằng hương cũng được lắm rồi …
Lòng rào rạt, cô nhỏ cũng tuyên bố sảng:
– Cháu cũng muốn đốt nữa …. Nhưng… (ngập ngừng…)…. Không biết có đau lắm không ông??
– Dĩ nhiên là đau rồi . Nhưng không đau bằng đốt toàn thân đâu . Nếu chị sợ thì không cần phải làm…
– Cháu sợ… Nhưng cháu cũng muốn bắc chước ông…
Phải mất hơn tháng trời mới có buổi lễ đốt thân cúng dường chư Phật. Ngoài 2 ông cháu, còn có khoảng 10 chú tiểu cũng tham dự. Trước hôm cúng dường một ngày . Cô nhỏ trằn trọc cả đêm, cầu nguyện ngài Quán Âm gia hộ cho mình đừng vì đau quá mà có những hành động trẻ con la hét làm mất đi sự trang nghiêm của buổi lễ. Một vài lần sợ đau, cô lại muốn đổi ý. Nhưng bụng bảo dạ: [i]“Làm như vậy thì … “trẻ con lắm” đấy!!!” [/i] … Nghĩ vậy, Cô lại ngậm miệng, im re …
Đó là một ngôi chùa nằm rất gần biển. Nghe nói, chùa được một người Phật tử tín tâm đã mua lại ngôi nhà thờ cũ và cúng cho chùa nên bên trong chánh điện vẫn còn phảng phất lối kiến trúc của một ngôi nhà thờ. Chánh điện rộng thênh thang. Tất cả các hàng ghế của nhà thờ đều được dẹp hết. Cuối phòng là một bệ thờ với một bức tượng Phật khá lớn. Trên bệ trang trí những lư hương, hoa quả, trái cây, đèn nến lung linh trông rất trang nghiêm. Vị chủ lễ bắt đầu dẫn tụng cho cả tín chúng tụng theo . Cô nhỏ thực không hiểu họ tụng kinh gì, trong không gian, vang vang những tiếng Tầu xì xà xì xồ, nghe như họ đang hát. Nàng im lặng chắp tay quỳ bên cạnh ông lão và chờ đợi… Sư chờ đợi càng lâu thì niềm sợ đau càng nhiều… Nàng nhắm chặt mắt lại, nghe vang vang tiếng tụng kinh đều đều của tín chúng chung quanh. Nàng tưởng tượng chư Phật đang bắt đầu quang lâm, trong đó có ngài Quán Thế Âm – người mẹ từ bi mà nàng hằng cầu nguyện – Nàng thì thầm xin ngài Quán Thế Âm gia hộ cho nàng … không bị đau .
Bỗng vị chủ lễ chuyển lời tụng qua câu hồng danh đức Phật A Di Đà. Âm thanh lên bổng, xuống trầm như một dòng nhạc. Khoảng 2 bà vãi bắt đầu đến từng người, cắm lên cánh tay trái mỗi người những khúc nhang ngắn khoảng 1 phân tây . Muốn cho cây nhang được dính, bà vãi phải dích vào một ít chuối chín ở đầu cây nhang rồi ịn lên cánh tay trái . Nàng và ông lão thì được cắm ba khúc, nhưng các chú tiểu thì cắm tới 12 khúc trên cánh tay . Sau đó, nhang được đốt lên. Mùi trầm hương thơm ngát cả chánh điện… Nhang cháy khoảng độ một lúc gần cạn thì biến thành mấy cục than hồng nhỏ, sức nóng dồn xuống da thịt, cô nhỏ cảm thấy đau rát vì bị cháy bỏng, nhưng cố gắng bặm môi không khóc… Ba khúc nhang trên tay nàng cháy rất nhanh. Khoảng 2 phút thôi . Nhưng đối với nàng là cả một thời gian dài lê thê . Cũng may, bà vãi giúp nàng bằng cách nắm chặt lấy cánh tay nàng – gần 3 cục than đang cháy – bà giải thích rằng làm như vậy sức nóng sẽ tản bớt qua những ngón tay bà. Tuy nhiên, miệng nàng cũng méo sệch vì đau quá. Tuy đau đớn, nhưng nàng cũng ráng liếc nhìn qua ông lão, thấy ông nhắm nghiền đôi mắt, trên môi mấp máy câu niệm Phật. Mấy chú tiểu thì còn …thảm hơn nữa. Có chú khoảng 7,8 tuổi, miệng méo sệch, nước mắt chảy ròng ròng xuống má vì đau rát. Chú nhìn chăm chú xuống cánh tay bé nhỏ, hồng hồng da thịt trẻ thơ của mình đang bị thiêu đốt, quên cả câu niệm Phật. Nhưng các chú cũng tỏ ra rất can đảm không dãy dụa hay la hét, chỉ cố cắn răng chịu đựng, nhưng vì 12 cục than hồng cháy cùng lúc, đau quá, không thể nhẫn nổi nên nước mắt cứ tuôn như mưa …
Một tuần sau . Cô chạy lên thăm ông, vạch cánh tay trái của ông lên xem vết thương:
– Ô hay!! Sao thịt ông mau lành thế? Sắp sửa đóng vảy rồi đây nè…
– Thế còn vết thương của chị ra sao??
Cô vừa khe khẽ vén tay áo để lộ ra 3 vết thương toe toét mủ, vừa kể lể:
– Chẳng hiểu sao cháu lại bị nổi thành 3 bọc nước, sau đó nó vỡ ra rồi có mủ nè ông. Đau lắm đấy!!!
Ông lão nhìn tỏ vẻ thương sót:
– Tội nghiệp cho chị!!! Giá mà tôi có thể gánh cái đau của chị tôi sẽ gánh tất…
Nghe ông lão nói vậy . Nàng cười rất hồn nhiên và vui sướng vì cảm thấy mình đang được che chở, yêu thương…
Dáng gầy gò của cô nhỏ vẫn ngồi nhìn ra biển xanh trong vắt. Cô cảm thấy buồn bã lạ lùng. Cô nhớ ông. Ông đi vào một ngày giữa tháng năm. Chuyện xảy ra đã lâu, nhưng Cô có cảm tưởng ông mới đi đâu chơi vài ngày mà không có cô tham dự. Mới hôm nào, Cô còn gặp ông truyện trò và đưa ông đi mua thuốc – mấy viên thuốc tễ ông nhai như nhai kẹo – Thế mà 2 hôm sau ông mất. Cô tới thăm ông lần cuối . Có lẽ ước nguyện đã tròn. Ông đi rất êm đềm. Ông nằm bình an trên giường. Cánh tay trái thõng xuống, trên có 3 vết sẹo tròn như những viên thuốc tễ của ông. Dáng ông nằm thảnh thơi như một người vừa quyết định bỏ cuộc chơi ….
(Truyện ngắn cực hay tại Truyendammy.vip)