VN88 VN88

Những đêm dài nằm bú cặc – Truyện 18+

Hoàng Xuân công tử đã ngồi bên bàn trà rồi mà Kim Ly vẫn còn bẽn lẽn nhìn gã. Vừa cầm chén trà, Hoàng Xuân vừa cười cười quay sang nhìn thẳng vào Kim Ly. Cái nhìn của gã đầy vẻ trắng trợn của sự thèm muốn, khiến nàng tiểu thư con quan Tư Mã đô úy nước Triệu thấy rợn khắp mình mẩy, ngứa ran sống lưng. Song một phần khác Kim Ly tiểu thư lại thấy thinh thích với cái nhìn sỗ sàng ấy, bởi xưa nay nàng đã quá quen với những cử chỉ săn đón ngưỡng mộ quá ư nhẹ nhàng đến mức qụy lụy của nhiều trang công tử Triệu quốc. Cử chỉ của những gã trai tơ ấy tuy không khiến nàng khó chịu, song nó chẳng đọng lại một chút ấn tượng gì trong mắt Kim Ly tiểu thơ. Vốn tự biết về giá trị nhan sắc của mình, những cử chỉ săn đón màu mè của bọn công tử nước Triệu đã trở nên bình thường, rồi tự dưng thành tầm thường trong t âm tưởng Kim Ly.

Bọn đàn ông nước Triệu cứ tưởng sẽ làm rung động được nàng khi họ sắm vai kẻ bị chinh phục mà họ quên mất đối tượng của họ cũng là một kẻ muốn được chinh phục. Hoàng Xuân đến với nàng trong một tư thế khác hẳn những kẻ kia, gã là một kẻ chiếm tình chớ không phải cầu tình. Hôm đi vãn chùa ở Quế Lăng lợi dụng cảnh đông người gã đã thể hiện điều ấy, một tay để đằng sau vỗ mông tay kia vòng tới trước bóp vú tiểu thư Kim Ly giữa thanh thiên bạch nhật, gã đã khuất phục được nàng một cách thô bạo.
Hoàng Xuân chợt nắm lấy tay Kim Ly, gã chồm sát tớI bên khiến nàng run bắn toàn thân. Kim Ly cảm nhận có một luồng cảm xúc bỗng cuộn lên dạt dào, mơ hồ lẫn rõ rệt và rõ rệt nhất là bàn tay rắn chắc của Hoàng công tử đang nắm chặt tay nàng. Tất cả mang một sức quyến rũ đến dại người.

Hoàng Xuân từ từ kéo Kim Ly về phía gã. Làm sao nàng có thể cưỡng lại được chứ, những xung động xác thịt đầy bản năng đang réo gọi Kim Ly. Nàng lại e thẹn:
– Hoàng công tử… muội sợ.
Đầu của Hoàng Xuân đã dụi vào cổ Kim tiểu thư, gã ậm ừ:
– Ta biết muội sợ gì rồI, Hoàng Xuân ta không hề là một kẻ tiểu nhân bỉ ổi đâu, nàng yên tâm chớ!
Kim Ly như ngại vuột mất cái cảm giác nàng đang tận hưởng, nàng vội vàng đính chính: – Muội không hề nghĩ vậy, tự nhiên muội cảm thấy sờ sợ mà thôi…

Đến lúc này thì tiếng nói của Kim Ly đã lạc hẳn vì miệng nàng đã bị đôi môi Hoàng công tử áp chặt, ngay đến việc thở cũng trở nên khó khăn huống chi là nói! NgườI nàng nhũn dần khi lưỡi gã công tử bắt đầu ngọ ngoạy trong miệng nàng. Lần đầu tiên Kim Ly được biết thế nào là tình yêu, nó êm ái và ngọt ngào làm sao!
– Muội… muội yêu chàng nhiều lắm!
– Ta sẽ luôn nhớ đến điều ấy!
– Nhưng chàng đừng bao giờ xử tệ với muội, chàng nhé!
– Ta yêu nàng không hết thì làm sao mà đối tệ với nàng được chớ! Ta hứa đó.
Chốn tình trường lại xuất hiện thêm một con ma nhà họ Hứa, đáng sợ thật! Đôi tay gã Hoàng Xuân chầm chầm bò lên đôi tuyết lê của Kim tiểu thư, sự đụng chạm này làm vú Kim Ly căng cứng lên, tất cả huyết quản muốn nổ tung trong tay Hoàng tình lang.

Ánh mắt khích lệ đầy chất giao tình của Hoàng Xuân giúp tiểu thư Kim Ly vượt qua được cái e thẹn đầu đời của ngườI trinh nữ, từng lớp trang phục rơi nhẹ khỏi ngườI cô gái. Nàng ta oằn người trong vòng tay siết chặt của Hoàng Xuân, để rồi co rút người lại sau khi bật ra một tiếng rên đau đớn.
Đầu óc Kim Ly đã trở nên quay cuồng, nó không kịp tỉnh ra để nhận biết những khoảnh khắc nàng đã trở thành Hoàng phu nhân mà không đợi lên kiệu hoa. Cuộc giao hoan trao thân gởi tình cứ tiếp diễn trong biệt phòng đương kim tiểu thư quan Tư Mã Đô úy nước Triệu thâu đêm, mặc cho những toán quân ngoài kia đang tuần canh cẩn mật.
Tận cùng của những lời cầu tình đầy hoa mỹ như có cánh kia là hành động đè ngửa đối tượng ra để quất, là sự chiếm hữu một thể xác mặc cho hoa rời nhụy rã. Kim Ly bằng bản năng cố hữu của nữ nhân tự nhận ra điều ấy mà không cần ai chỉ bảo, trong tình yêu nàng cũng thích một hoạt cảnh cụ thể nào đó hơn là những lời hoa mỹ nhưng chẳng đi đến đâu của bọn nam nhân ấu trĩ.
– Huynh sẽ… thành thân với muội chứ?
Hoàng Xuân bật cười: He…He… tất nhiên, đó đâu còn là chuyện phải suy tính nữa hả Kim Ly nương tử.
Kim Ly chẳng màn đến sự lõa lồ của mình, bất ngờ ôm chặt cổ Hoàng công tử: – Muội yêu chàng… yêu chàng nhiều lắm. Nàng bắt đầu chủ động tìm đến đôi môi ngọt ngào của Hoàng công tử.
– Ta sẽ đến đây vào đêm mai, nàng đợi cửa ta chứ?
Kim Ly khẽ gật đầu: – Muội sẽ đợi chàng đêm mai.
Như muốn tạo thêm một ấn tượng mãnh liệt cuối cùng cho con gái quan Tư Mã nước Triệu, Hoàng Xuân xoè đôi tay ra chộp cứng hai núm vú Kim Ly giật mạnh về phía gã, miệng nở một nụ cười đối với người khác có thể là dâm tặc – nhưng riêng với Kim Ly là duyên dáng:
– Tạm biệt nàng nhé!
Bóng gã trai trẻ Hoàng Xuân lao vút biệt dạng vào bóng đêm thành Hàm Đan, để lại cô tiểu thư một mình đang tự mặc lại váy áo của mình.

Chẳng phải đơn giản mà Diên Thụy có thể đột nhập một cách dễ dàng vào phủ của Hiệu Thư lang Phí Mễ – một bộ hạ thân tín của Bàng Quyên Nguyên soái. Tuyết Liên là bước tiến thứ 2 trong kế hoạch thâu thập thông tin của Diên Thụy, trước đó và hiện tại hắn là một nhân tình của Hiệu Thư lang phu nhân Hoa Phiêu…

Thiệu An đã canh ở đoạn đường này suốt hai tháng nay, vào mỗi buổi chiều ngày thứ sáu có một chiếc xe ngựa chạy chầm chậm đến hiệu vải cuối hẻm Hạ Châu – một con phố tương đối sầm uất của đại thị An Ấp. Một phu nhân còn khá trẻ xuống xe, đường hoàng bước vào hiệu vải ấy. Bà ta lơ đãng chọn vài súc vải, tay chủ tiệm mau mắn gói lại để lên kệ hàng, chẳng có gì đặc biệt cả!
Sau đó vị mệnh phụ đi thẳng vào phía nhà trong của hiệu vải, bà ta ướm thử màu sắc và xem xét kỹ hơn hoạ tiết các tấm vải có phù hợp với làn da quý phái của mình hay không. Ðó cũng là một việc rất bình thường của nữ nhân, do quá chú ý đến ngoại hình nên họ rất ít khi hài lòng ngay với những gì họ vừa quyết định, Hoa Phiêu phu nhân cũng không là một trường hợp ngoại lệ.

Thiệu An đã uống đến chén trà thứ 5, khẽ ngáp dài, hôm nay chẳng có gì đáng quan tâm cả… hắn không hiểu Tổ trưởng Diên Thụy sai phái hắn theo dõi người đàn bà ngoại tình kia để làm gì chớ, chắc chắn là bà ta không phải là vợ của Diên Tổ trưởng mà! Mệnh lệnh thì đơn giản thôi:
– Người hãy theo dõi người đàn bà đó, chừng nào phát hiện có gì mới thì báo đến ta!
Ðối với Thiệu An thì chỉ biết tuân lệnh, hắn phải tự xoay xở lấy trạm canh, tự định ra thời gian làm việc cho mình. Nguyên tắc của Hoa Nam Ðiệp báo là vậy: không có cấp trên nào cầm tay dạy việc cho thuộc hạ, họ chỉ đưa ra mục tiêu rồi tự các thuộc hạ quyết định lấy chương trình hành động cho mình. Ô kìa! Tại sao khi đi thẳng vào trong phòng trong mà Hoa Phiêu phu nhân không cầm theo gói hàng để thử chớ! Lần trước cũng như lần này, vậy bà ta vào trong làm gì suốt 2 canh giờ? Thụy An rà soát lại trí nhớ của mình…

Giống như lần trước, sau khi người đàn bà có hai đứa con gái chừng 17, 18 gì đó bước vào hiệu vải chừng vài khắc là có một trang công tử khá đẹp trai bước theo vào trong hiệu vải. Tuy nhiên, anh ta không có được cái dáng thong thả như bà mệnh phụ đến trước… người đàn bà đang đợi anh ta. Tấm mành chỉ hé vừa đủ cho anh ta lọt vào một cách đầy sốt ruột, khiến người ta liên tưởng được trạng thái đang trần truồng của người đàn bà đón đợi nhân tình. Hai cái bóng trong phòng xáp lại gần nhau, rời ra, rồi xáp lại trước khi tiến về phía cái giường – một vị trí thuận lợi trong tầm nhìn của Thiệu An, gã chịu chết không đoán ra nỗi là họ sẽ tiếp tục làm gì sau khi dìu nhau tới cái tràng kỹ lớn.
Tự nhiên Thiệu An tỉnh ra như sáo, cái chuyện lạ hắn cần phát hiện đã có rồi! Suốt chiều hôm đó, Thiệu An chờ đến khi họ đi ra ngoài.
Bức mành trong hiệu vải chợt lay động, gã trai trẻ chừng 19 tuổi đi ra trước, hắn bước chân thấp chân cao như nhảy nhót bên đường, vẻ mặt vui sướng hớn hở. Bức mành trong hiệu vải lại lay động, người phụ nữ ra sau 5 khắc, bước nhanh qua dãy kệ bày hàng, đầu hơi cúi xuống.

VN88

Viết một bình luận