VN88 VN88

Những cô gái Cali bú cặc giỏi vãi lồn – Truyện 18+

Lập bỗng rút cặc ra khỏi lồn của Tuyết, dùng hai đầu gối bò lên phía trên, dí cặc vào mồm Tuyết. Lẽ cố nhiên Nguyệt cũng phải di động theo ch miệng Lập không rời khỏi lồn nàng. Thế là Lập bú lồn Nguyệt. Tuyết bú cặc Lập. Hai tay Lập ôm chặt mông đít Nguyệt. Nó ngất ngư với con sướng tàn bạo. Nhìn xuống, Nguyệt thấy con gái đang nút ngon lành khúc gân của Lập. Nguyệt lại ghen! Càng ghen nàng càng thèm đụ một cách cuồng bạo. Nên Nguyệt nhảy xuống giường, nhặt con cặc giả lúc nãy, nằm song song với Tuyết, nhìn Tuyết bú cặc, trong khi nàng nhét cu ni lông vào lồn đụ chát chúa:
– Tôi ghen quá chừng là ghen. Lập ơi, anh vác cặc cho người khác bú thì em đi đụ thằng khác nè. Anh đừng có tàn nhẫn bỏ em Lập ơi là Lập. Anh là chồng của em, anh biết không? Anh muốn đụ ai thì đụ , nhưng lát nữa phải đụ cho em ra vài cái nhen Lập.

Tay Nguyệt thụt conc ặc cả vào lồn liên tục mà mắt không rời Lập và Tuyết. Lâu nay hai mẹ con vẫn trao đổi nhân tình. Nhưng sao lần này Nguyệt bỗng ghen? Nàng chợt hiểu tim mình đã say đắm yêu Lập. Nguyệt như người vừa đào được kho tàng quý giá, vừa ôm ấp chưa thoả hết lòng tham, thì Tuyết bỗng chợt đến chia xẻ. Cho nên, với Nguyệt, Lập không là tình nhân, mà phải nói là một viên kim cương, một mỏ vàng, mới đúng. Lúc ấp Lập trong lòng, Nguyệt chợt xây một giấc mộng lãng mạn: sẽ nuôi hẳn Lập trong nhà, sẽ công khai cho mọi người biết Lập là người chồng chính thức, sẽ không rời Lập nửa bước.

Nước mắt Nguyệt lại tuôn ra. Nguyệt nói thiết tha:
– Em ghen quá rồi Lập ơi! Tuyết, con cho mẹ mượn Lập một tý được không? Mẹ muốn ra với Lập một lần nữa trước khi để con hưởng với chàng suốt chiều nay?
Tuyết thấy mẹ khóc thật, Tuyết không nỡ làm khổ mẹ nữa. Em ngừng bú cặc, bảo Lập:
– Anh qua đụ cho mẹ em ra vài cái đi, tội nghiệp me quá!

Lập nhảy qua, nằm lên Nguyệt. Nguyệt vứt con cặc giả sang một bên, tức khắc đút cặc Lập vào và ôm thằng bé đụ tha thiết. Vừa đụ, Nguyệt vừa khóc tức tưởi như tủi thân. Nàng cảm thấy mình như đứa trẻ bị mẹ bỏ rơi lâu ngày, hôm nay mới mang về cho tắm rửa ăn uống đàng hoàng.

Lòng Lập chùng xuống. Nó tưởng chỉ đóng kịch với Tuyết cho Nguyệt ghen, và ghen trong kịch. Không ngờ Nguyệt đau lòng thật. Tim nàng xoắn lại, se thắt. Lập ôm Nguyệt hỏi:
– Bộ Mom ghen thật sự hả? Tụi này tưởng là mom ghen giả.

Nước mắt Nguyệt lại tràn thêm ra, cổ nghẹn cứng, không nói nên lời. Đây là lần đầu trong cuộc đời tình ái, Nguyệt thấm và hiểu chữ đau khổ. Lập đặt môi vào môi Nguyệt, cuồng nhiệt hôn vì ân hận. Tuyết đã âm thầm rời khỏi từ lúc nào không biết, để hai người tiếp tục đụ mê man. Cái đụ kéo dài cho đến chiều tối. Căn phòng tối mịt, không còn thấy hình ảnh nào nữa. Chỉ con nghe giọng rên thiết tha, rào rạt của một đàn bà 38 và cậu bé con 13. Nguyệt cứ để cậu bé cắm cặc vào lồn nàng, rồi hai người ấp nhau, tình tự. Nàng không cần sướng xác thịt, chỉ ôm khắn khít Lập để hạnh phúc với quả tim. Vả chăng, Nguyệt biết: cứ bắt Lập tiếp tục nắc. Lập sẽ lại ra, sức cậu bé sẽ yếu đi. Nguyệt không muốn thế. Nguyệt muốn búp bê Lập phải mạnh khoẻ, phải yêu đời, để lúc nào nàng cần là Lập cũng được phục vụ được bằng đường lưỡi, chứ không phải bằng dương vật. Nên Nguyệt thương yêu nói khẽ với Lập:
– Em muốn hai đứa mình cứ ôm nhau yêu nhau như thế này cũng đủ. Anh còn bé lắm, ra hoài không tốt. Em sẽ mua nhiều thức ăn bổ cho anh ăn từ ngày mai. Lúc nào cần lắm, anh chỉ bú em. Thế là sướng lắm rồi. Lập có biết không? Hình như Lập với em, bây giờ là một. Anh phải là người yêu em vĩnh viễn…

Nằm trên người Nguyệt, cậu bé Lập nhắm mắt, chà nhè nhẹ phần dưới của mình lên mu lồn Nguyệt để nghe sung sướng. Nó có nghe Nguyệt nói, mà không hiểu lắm những lời tỏ tình của người lớn. Lập cũng chẳng cần hiểu làm chi. Cậu bé chỉ biết mình đang nằm trên một thân hình mát rượi, thơm tho, tuyệt đẹp. Vậy là vừa ý rồi. Gương mặt thơ ngây của nó đang được bà chị ôm hôn say nồng, liên tục. Mà những cái hôn ở đây, như là tình mẹ hôn con. Nguyệt đang lãng mạn chìm đắm giữa hư và thực. Đó là lý do nàng không bật đèn lên. Vì trong bóng đêm, trí óc Nguyệt tha hồ ngao du và sống với hằng vạn tưởng tượng….

Mà Lập cũng thế. Có lúc nó im lặng thật lâu. Vì ôm Nguyệt, mà hồn nó đã bay xa, rất xa, về quá khứ, hồi nó mới 11 tuổi.

Giữa lúc đó, ông Đoàn về, mở cửa, bật đèn. Ông thấy vợ ông đang trần truồng, ôm trên bụng cậu bé con cũng trần truồng. Đáng lẽ ông đã tắt đèn, rút lui êm, trả tự do cho bà xã như ông đã hứa. Nhưng ông đứng lại, nhìn trân trối thằng bé. Hình như ông có gặp nó ở đâu vài lần. Ông đang cố moi óc để nhớ lại thì chợt Lập chào:
– Ba! Ba ở đây hả?
Ông Đoàn đứng như trời trồng. Có thể như thế sao? Ông chợt cất giọng run run, dè dặt hỏi:
– Cháu là…
– Lập. Lập con bà Hường, Phạm Thị Ngọc Hường. Ba quên con rồi hả? Chắc con lớn quá, ba nhận không ra? Để con giới thiệu: Chị Nguyệt, bồ con. Còn kia là ông Đoàn, bác sĩ Đoàn, ba của Lập.

Lập vẫn nằm trên người Nguyệt để giới thiệu. Trong khi Nguyệt mở to đôi mắt, miệng há lớn, nhìn chồng. Lập đã thơ ngây mở màn một bi kịch được ông Đoàn giấu kín như bưng suốt 13 na9m. Một bi kịch mà chính bà Nguyệt cũng không tin! Phạm Thị Ngọc Hường, tên cô y tá giúp việc cho phòng mạch chồng Nguyệt, và đã đột nhiên xin nghỉ làm cách đây 13 năm. Bỗng Nguyệt nhìn Đoàn, rồi nhìn Lập. Hai người giống hệt nhau như hai giọt nước. Hèn chi Nguyệt phải tắt đèn trong khi làm tình với Lập. Nàng không dám nhìn Lập, vì cậu bé cũng giống hệt Chính, con trai nàng.

Cả buổi chiều nay, đụ ngây ngất với Lập, Nguyệt không ngớt tự hỏi tại sao Trời đất lại oái oăm cho Lập giống hệt Chính, trong khi nàng đã dứt khoát, cắt lìa nỡi ám ảnh oan khiêng với Chính. Nàng đã lùi lại đứng sau lằn ranh tình mẫu tử. Nguyệt đã can đảm, dùng hết nghị lực, không những với Chính, mà cả luôn với nàng, để chẳng có gì xảy ra như súc vật. Vậy mà….bây giờ, Nguyệt đã trót …yêu bé Lập, yêu cuồng si, yêu dữ dội đến độ nàng sẽ công khai lấy Lập làm chồng vĩnh viễn.

Đau hơn nữa, là chiều nay, Lập cũng đã đụ luôn Tuyết, trước mặt nàng. Hai đứa bé đã đụ say sưa, cuồng loạn đến làm nàng phải ghen mà khóc. Ông Đoàn đứng đó, sẵn sàng hứng đỡ những lời mắng mỏ, đay nghiến của Nguyệt về tội ông đã ngoại tình với nữ y tá tên Hường. Nhưng Nguyệt chẳng nói gì cả. Lòng nàng đau như cắt. Vì như đã trình bày: dù Nguyệt rất lãng mạn, nhưng nàng chẳng bao giờ chịu a dua với tội lỗi. Dù nàng không phải là Thánh, nhưng chẳng bao giờ để lãng mạn thành sự thật.

Đầu ông Đoàn hơi cúi xuống, nhưng đôi mắt sợ seat vẫn lâu lâu hướng về phía Nguyệt. Bé Lập, thì sau khi giới thiệu, vẫn dúi mặt vào hôn cổ, hôn tóc, hôn má Nguyệt để tiếp tục hưởng nốt cái khoái lạc kéo dài từ buổi chiều cho đến lúc trời tắt nắng!

Còn Nguyệt? Dù im lặng, nhưng nàng không muốn bé Lập biết nỗi đau lòng của nàng , và sự thật về bi kịch đã và đang diễn ra trên giường nàng. Nguyệt vẫn ôm Lập khắn khít. Chân Nguyệt vẫn quàng tréo qua mông Lập. Mông đít Nguyệt vẫn hẩy hẩu cử động, tuyệt nhiên không hé lộ tí tì cho Lập nghi ngờ. Nàng sợ: Lập sẽ vội vàng mặc đồ, rời phòng nàng, xa nàng vĩnh viễn. Nàng đang giả vờ sướng với Lập, mà ông Đoàn thì tan nát cả cõi lòng! Phải chi vợ ông xô bé Lập ra, ngồi day, chanh chua đay nghiến, sỉ vả ông không hết lời, thì tốt biết mấy. Đằng này Nguyệt im lặng. Cái im lặng ngàn cân, nặng như tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ máy chém trước giờ hành quyết. Hình ảnh Lập đang ôm đụ Nguyệt trên giường bỗng làm ông Đoàn rưng rưng nước mắt.

Tại sao ông Đoàn khóc? Nguyệt có còn giữ ý định ân ái tiếp tục với bé Lập không? Y tá Phạm Thị Ngọc Hường đang ở đâu và làm gì? Bi kịch này có tới tai Chính và Tuyết không?
Quý độc giả đang vào phần I của chuyện Gái Loạn Cali. Trong khi bác sĩ Đoàn đứng chết sững và tột cùng xúc động thì bé Lập vẫn ôm đụ Nguyệt một cách tỉnh bơ. Tay nó bóp vú Nguyệt, môi áp sát môi Nguyệt. Nguyệt chìu cậu bé mà mắt không rời ông Đoàn. Tất cả bi kịch đang xảy ra này là do lỗi ai?

Lập? Hoàn toàn không! Lập là kết quả của cuộc ngoại tình giữa bác sĩ Đoàn với cô y tá duyên dáng Phạm Thị Ngọc Hường. Với nhan sắc mặn mà, quyến rũ, đáng lẽ Hường phải chọn nghề khác, thay vì làm y tá. Nhưng đó là rắp tâm, là cố ý, là tham vọng của Hường mà không một ai biết được. Ngay hôm đầu, lúc Hường vào xin việc, Nguyệt đã hơi để ý, sơ ông Đoàn có ngày sẽ mắc bay. Vậy mà việc vẫn xảy a. Đó là một buổi sáng, khi ông Đoàn vừa đến phòng mạch lúc 9 giờ.

Thường ngày thì y tá Hường đã lo một ly cà phê sữa thật ngon để sẵn trên bàn của bác sĩ cùng chồng hồ sơ bệnh nhân đã lấy hẹn. Nhưng hôm đó thì không – Oâng loay hoay tưởng là y tá Hường tới trễ, định gọi điện thoại. Chợt ông thấy bóng người trong phòng khám. Cánh cửa được hé mở tự bao giờ, nên bác sĩ chỉ nghiêng mình là thấy bóng người đó không ai khác hơn là y tá Hường.
– Cô mới đến hả cô Hường? Ông Đoàn hỏi.
– Thưa bác sĩ lâu rồi. Hường đứng khuất đâu đó trong phòng, trả lời.
– Sao không làm hộ tôi ly cà phê?
– Sáng nay em…khó chịu. Định xin bác sĩ nghỉ một hôm.

VN88

Viết một bình luận