VN88 VN88

Những cô gái Cali bú cặc giỏi vãi lồn – Truyện 18+

Đưa lý nước trà lên mời Fred, rồi Nguyệt bớp một ngụm:
– Ông Fred đến đây hôm nay chỉ để nói có thế?
– Thưa còn nữa: Tôi muốn chấm dứt tức khắc tội lỗi. Nếu không tôi phải xin đi dạy ở một tiểu bang khác.
Nguyệt đưa tay khoác, và vồn vã ngăn lại:
– Ơ kìa, ông Fred. Làm gì mà ông sợ hãi quá vậy? Tôi có cách bảo đảm cho ông, nếu ông bị liên đới tới pháp luật. Lúc nãy, tôi bảo ông sẽ cùng Tuyết đến nhà ông nói chuyện. Chắc ông nghĩ chúng tôi sẽ tố cáo? Điều đó thì không đúng. Tôi đến đó để nói một kế hoạch cho ông phòng thân nếu ngày nào đó có cảnh sát đến còng tay ông….

Fred xoa xoa hai bàn tay vào nhau, lòng xôn xao một niềm vui. Chàng không thể nào ngờ gặp may mắn như thế:
– Thưa bà. Tôi như kẻ chết chìm, đang được bà cứu mạng. Bà có thể cho biết những gì bà sắp nói để cứu tôi không?

Nguyệt ngồi tréo chân mặt lên đùi chân trái. Cái áo kimono xẻ ở giữa, phơi trần da thịt trắng hồng khêu gợi cho Fred thấy. Nhưng tâm hồn chàng đang dạo động. Hãi hùng. Fred không muốn, hay không dám nhìn cái hấp dẫn đó nữa.
– Trước hết, ông Fred có thể cho tôi biết, vì sao con gái tôi lại mê ông đến độ cháu từ bỏ hết bồ bịch Việt Nam còn trẻ.

Fred cúi hẳn mặt nhìn xuống thảm đỏ, trong khi Nguyệt lại xổ ra một chiêu khêu gợi nữa: nàng chồm tới phía Fred và thật thấp, để Fred có thể nhìn trọn bộ ngực no tròn bên trong áo kimono. Giọng Fred nhỏ, trầm:
– Thực tình tôi không biết. Tôi chỉ có thể nói lại những lời Tuyết hay nói với tôi mỗi lần em làm tình …”Fred ơi! Hồi trước em ghét Mỹ đen thế nào, thì bây giờ em suy tôn anh hơn một ông vua.” Hoặc “Em có thể đổi hết những gì em có trên đời để được nằm dưới anh mà hưởng”. Hoặc “Làm sao người da trắng và da vàng có được một dương vật và kỹ thuật làm tình thần thánh như anh v.v…

Fred nói xong, ngẩng đầu lên với vẻ khiêm nhường, thì mắt chàng bắt gặp gương mặt ngất ngây não nùng của Nguyệt. Nàng hớp một ngụm trà, mà mắt lẳng lơ thu hồn Fred:
– Hồi nãy ông Fred có nói: “Ông xấu vì đã để con quỷ thấp hèn của mình chiến thắng lý trí.”
– Dạ đúng thế. Không phải một mà nhiều lần, với Tuyết.
Nguyệt chúm chím cười khó hiểu, làm Fred run hơn:
– Thư, chẳng lẽ bà không xót thương cho kẻ tội phạm đã biết tự xưng tột. Lại còn ngồi đó cười lên đau khổ của tôi?
– Ấy chết. Nguyệt vội khua tay cải chính. Không phải thế! Tôi cười chúm chím vì không dám cười lớn, và tôi cười vì nghĩ : đâu phải thế gian này chỉ có mỗi mình ông là có tội. Cả tỷ tỷ người đang mắc tội, trong đó có tôi.

Mắt Fred long lanh, ánh lên niềm vui nhỏ, vì chàng chợt có bạn “đồng hành”. Kẻ đó lại là mẹ của Tuyết. Nguyệt nói tiếp bằng giọng thanh thản, hồn nhiên:
– Hình như cứ mười người thì đã hết chín mắc để “con quỷ thấp hèn chiến thắng lý trí!” Mỗi người phạm một cách. Chỉ khác là ở số lượng những lần phạm tội. Chàng những người tin rằng Thượng Đế có thể xoá tội cho mình, thì họ lại càng dễ mắc tội hơn. Làm thế nào mắc tội rồi xưng tội thì hết tội? Ông Fred có tin, chính tôi, mỗi ngày cũng để “Con quỷ thấp hèn chiến thắng lý trí của tôi”, nhưng chỉ những tội nhỏ , những tội rất người. Còn tội lớn hơn thì tôi nhất quyết cự tuyệt. Nếu ông Fred lớn tuổi mắc tội làm tình với gái vị thành niên, thì tôi là một tội phạm chung thân khổ sai. Vì tôi đã phạm không biết bao nhiêu lần với những cậu bé 16, 17…

Fred chồm tới, hỏi gấp rút:
– Bà nói, bà cũng phạm tội làm tình với trẻ vị thành niên?
Nguyệt gật đầu với sự hãnh diện, làm Fred không tin mắt mình. Chàng không thể tưởng tượng một giai nhân tuyệt sắc như thế, một bác sĩ phu nhân như thế mà cũng…
– Tại sao không? I know what I’m doing! Tôi biết tôi đang làm tì. Anh biết đi một xe mới, mặc bộ đồ mới, ở cái nhà mới, tại sao tôi không được quyền làm tình với một người “mới”. Mới: đồng nghĩa với trẻ, đẹp, khoẻ!!! Cho nên ông Fred, dù có dụ dỗ Tuyết, cũng chẳng làm tôi bận tâm. Điều tôi lo âu là không biết Tuyết có hoàn toàn hạnh phúc với ông hay không. Thế thôi. Nhưng ông đã nói những câu Tuyết hay rên lên trong khi làm tình. Tôi hoàn toàn yên tâm, không thắc mắc. Và ông cũng đừng thắc mắc. Cứ hồn nhiên mà hưởng.

Fred hình như vẫn chưa an lòng, chàng hỏi lại:
– Hồi nãy bà có nói: “Bà có một kế hoạch cho tôi phòng thân nếu ngày nào đó cảnh sát đến còng tay tôi.” Chẳng hay đó là kế hoạch gì. Xin bà vui lòng cho tôi biết được không?

Nguyệt nhỏ giọng, dù ở nhà chẳng có ai, ngoại trừ hai người. Nàng làm cho ra vẻ bí mật, cho Fred chú ý hơn:
– Tôi định nói là nếu pháp luật có làm phiền ông, ông cứ thẳng thắn nói họ lầm. Vì ông là tình nhân của chính tôi, chứ không phải của Tuyết. Tuyết lui tới nhà ông là làm cái gạch nối cho tôi với ông!

Fred yên lặng, ngồi nhìn chết trân nơi Nguyệt. Vì sau khi nói như thế, Nguyệt phát một cử chỉ nửa lã lơi, nửa mời mọc, có cái gì đó thật khó nói, đã làm chàng từ địa vị một người khách có tội, trò thành người “thân quen” – thân quen đã từ lâu – Nguyệt cầm tách trà của Fred hớp một ngụm, rồi, cũng với tách trà đó, nàng mời Fred. Anh chàng dán sát đôi mắt ở dung nhan diễm lệ của Nguyệt. Mà miệng thì uống tý nước trà. Cử chỉ mời trà đó của hai người như thu ngắn sự cách biệt da vàng và da đen, nghèo và giàu. “Bà già vợ” và “Chàng rể”. Những lời Tuyết khen ngợi về Fred sau mỗi lần Tuyết đến ái ân với Fred lại vang vang bên tai Nguyệt. Nàng rắp tâm sẽ có một ngày tìm được Fred, để nói chuyện, để xem cẳng xem giò và để … không ngờ hôm nay chính Fred dẫn xác đến.

Fred đứng cao như cây đại thụ. Vóc dáng chàng như cầu thủ Michael Jordan. Mặt chàng sáng ngời nét thông minh. Nước da mùng quân đó “chịu đựng” nắng mưa, bão táp không biết meat. Chợt Nguyệt đùa một câu:
– Không biết trong hai chúng ta, ai đang để “con quỷ thấp hèn chiến thắng lý trí?”

Nói xong, Nguyệt lại cầm tách trà của Fred uống thêm một ngụm rồi lại mời Fred. Lần này, mắt anh chàng vẫn không rời nổi giai nhân, nên hai bàn tay anh “vô tình” chụp, bao bên ngoài bàn tay Nguyệt. Rồi Fed duyên dáng, nhếch cười, để lộ hàm răng trắng ra:
– Có lẽ cả hai chúng ta đang là hai con quỷ, hai con quỷ không thấp hèn, đang đòi làm một hành động nào đó rất người, như bà nói! Hình như đây cũng là lần tôi phạm tội nữa, nhưng lòng tôi yên ổn hơn, vì…
– Vì tôi trên tuổi vị thành niên?
– Không, vì bà là giai nhân tuyệt sắc? Đẹp lạ lùng!!!
– Ông Fred nịnh đầm! Ông đúng thật là người Hợp Chủng Quốc.
– Thưa không, bà có thể đừng tin lời tôi. Cứ bước ra phố, hỏi bất cứ người nào về nhan sắc của bà.

Bàn tay Nguyệt vẫn nằm trong hai bàn tay hộ pháp của Fred. Tách nước trà còn ấm. Nhưng không ấm và nồng bằng hơi ấm hai bàn tay Fred! Nàng đứng sát Fred hơn, gỡ cái tách khỏi tay Fred để xuống bàn ngước mắt nhìn Fred trên cao, và “lửa” hực bốc lên, làm mặt nàng hồng, mắt hoa, môi nài nỉ đòi một buổi sáng hoàng đạo nữa….

Fred thật tình xúc động mãnh liệt. Chưa bao giờ chàng dám tưởng tượng được cầm tay một giai nhân như Nguyệt. Mặc cảm da đen làm chàng sống thu người như “con sâu làm tổ, trong trái vải cô đơn”. Dù đã đậu tiến sĩ, và đã làm giáo sư trên 15 năm, Fred vẫn không sao quên mình là da đen, một da đen bẩn thỉu tội lỗi của những cuốn phim trộm cướp, đánh đấm, hiếp dâm. Những câu truyện đầu môi của người da trắng nói về “Mọi Phi Châu” v.v…

VN88

Viết một bình luận