VN88 VN88

Những cô gái Cali bú cặc giỏi vãi lồn – Truyện 18+

Trong bụng, bà Nguyệt muốn ừ để thử xem tài nghệ thuật thằng bé 17. Nhưng ngoài mặt, bà vẫn khư khư từ chối, vì sợ con gái khinh:
– Cám ơn con. Nhưng mẹ đã trót nhịn được mười năm. Có nhịn thêm nữa cũng không sao – Thà là ngoại tình với một người lớn tuổi. Chứ với Quang …Mới có 17 … ngại lắm.
Thình lình, Tuyết phun ra một câu làm bà chới với:
– Vậy chớ mẹ đưa Phong vào khách sạn, sao không ngại?
Bà Nguyệt ngồi bật dậy, dựa lưng vào thành giường, hai tay nắm chặt tấm chăn, nhìn trân trối Tuyết, hỏi:
– Hả? Con nói gì, Tuyết? Mẹ đã đưa Phong vào khách sạn? Ai nói với con? Ai?
– Con thấy chớ không ai nói hết. Con còn biết số phòng mẹ “ngủ” với Phong nữa. Có phải số 302 không?
Đôi mắt bà Nguyệt đang dương to, bổng xìu xuống, gương mặt tái xanh, mấy ngón tay run lẩy bẩy:
– 302? Làm sao con thấy được? Hả Tuyết?
– Vì hôm đó, con cũng vào khách sạn với bồ con. Con đi sau lưng mẹ có mười thước. Mẹ mặc áo nhung tím. Phong mặc áo da nâu, quần jean.
Hai tay bà Nguyệt bưng mặt. Phần xấu hổ với con gái, phần bà lo chuyện này thấu đến tay chồng bà. Thấy mẹ bối rối, Tuyết gở tay mẹ ra, và ân cần:
– Mẹ đừng lo. Con hiểu và thương mẹ hơn ai hết. Chính con còn nhỏ, mà cũng đá có đến hai ba thằng bồ mới thoả hết sự đòi hỏi của da thịt. Trách gì mẹ đã gần 40, mà đã ngót 10 năm không gần được đàn ông… Bởi vậy, con mới táo bạo đề nghị mẹ hãy thử Quang. Quan chỉ thua Phong có một tuổi.
Bà Nguyệt vẫn thoái thoát, nhất định không chịu.
– Không con à. Trót lỡ một lần với một người thôi. Mẹ không can đảm bước thêm một lần hư đốn nữa. Ngượng lắm!
– Thì thôi, tuỳ mẹ. Con chỉ muốn giúp mẹ phần sống vật chất, cho mẹ đỡ u sầu phần tâm hồn. Nhưng mẹ đừng quên, bên mẹ, có con. Đứa con không bao giờ quên mẹ. Và mẹ cũng đừng quên cho con thêm một ít condom nữa.
Tuyết sè tay. Bà Nguyệt với tay lấy cái bóp, mở ra trao cho Tuyết nguyên hộp condom còn mới tinh:
– Đó con. Ba mươi cái. Mẹ mong con xài được ba tháng…
Tuyết cầm hộp condom. Miệng mím cười khó hiểu. Vì Tuyết vừa nghĩ tới nhãn hiệu hộp này khác với loại bà Nguyệt cho Tuyết tuần qua. Mỗi hộp ba mươi cái. Bà chỉ cho Tuyết có 10 cái. Vậy còn 20 cái kia nằm đâu?

Tuyết ra khỏi phòng. Cánh cửa được đóng lại. Bà Nguệt một mình, vẫn trần truồng nằm ôm gối. Tâm hồn bà chao đảo như cây phong trước gió vì đề nghị táo bạo của Tuyết. Chao đảo phần khác vì Tuyết đã biết bà ngoại tình với Phong. Từ nay bà không còn dựa trên một cái thước đạo đức nào để la rầy con cái nữa. Rồi, chợt bà nghĩ tới Quang, cậu con nít hay đến chơi với Tuyết mỗi cuối tuần. Thằng bé xinh trai thật. Có lần bà cũng nhìn Quang. Bỗng bà có ý nghĩ gì đó lạ lùng lắm – Nó làm bà vui, yêu đời thoáng chốc – Nó làm bà thấy mình trẻ hẳn ra, phơi phới.

Bà đã ngủ với Phong nhiều lần chứ không phải đôi lần. Phong là thanh niên lực lưỡng, làm nghề giao bàn ghế. Một hôm Phong đến giao chiếc giường Ý bà đặt mua. Trong khi Phong dọn bỏ chiếc giường cũ trong phòng bà, đột nhiên chàng nhìn thấy con cặc giả nằm dưới tấm nệm. Phong hiền từ đưa trả lại cho bà:
– Thưa, cháu gửi trả bà cái này.
Bà Nguyệt nhận lấy, gói trong tờ giấy báo, cất kỹ vào ngăn tủ, rồi hỏi Phong:
– Anh có biết cái đó để làm gì không?
Phong biết, nhưng vờ nói “không”, với dáng ngây thơ.
– Cái đó là “đồ chơi” của những người đàn bà thiếu tình.
– Bà giàu sang như thế này mà thiếu tình?
– Giàu sang là một chuyện. Mà thiếu tình là chuyện khác.
– Cháu muốn nói: bà có thể dùng tiền để mua tình.
– Ở đâu có bán? Anh chỉ giùm tôi.
– Bà có khó tính lắm không?
– Một thanh niên lực lưỡng, cao ráo, ăn nói lịch sự …
Vừa nói bà vừa nhìn Phong từ đầu đến chân, làm Phong hơi nhột nhạt. Phong cảm thấy như chàng là món hàng bà đang diễn tả. Bà tiếp:
– Và thanh niên đó lại hiền lành, thông minh…
Nói xong, bà nhìn thẳng mắt Phong, cười hơi lã lơi. Dù khoái lắm, Phong cũng không can đảm nhìn bà Nguyệt lâu hơn – Vì bà có cái gì sang trọng. Nó cách thế đứng của Phong hằng mấy trăm bực. Phong tìm việc để làm, để dấu cử chị lung túng, bối rối trước mặt bà.
– Tôi có thể mời anh một lon bia không?
Nói xong, bà đến phòng ăn, mở tủ lạnh lấy lon bia.
– Thưa bà cháu không dám uống trong khi làm việc. Nhất là lát nữa, cháu phải lái xe.
– Anh gọi tôi bằng chị được không? Tôi tên Nguyệt. Hay gọi tôi bằng tên cũng được. Uống tý bia cho khoẻ…
Phong đỡ lon bia, húp một ngụm, rồi lại đứng đó bối rối trước cặp mắt nhìn chăm bẳm của bà Nguyệt.
– Anh tên gì?
– Thưa … cháu tên Phong.
– Lại cháu với chắt. Tôi còn trẻ mà Phong. Tôi đã chọn được món hàng. Phong, anh có sẵn lòng để bán không?
Vừa nói, bà vừa tiến sát đến Phong. Mùi nước hoa sang trọng từ thân thể hấp dẫn của bà toát ra, làm Phong choáng ngộp. Bà đưa tay vuốt cánh tay lực lưỡng của Phong làm tim chàng đập tới tấp.
– Anh bán giá bao nhiêu tôi cũng mua. Anh có nghe Nguyệt nói gì không? Em cần lắm, cần lắm…
Nghe bà đổi cách xưng hô, Phong hơi ngẩn đầu lên:
– Chị làm Phong sợ quá. Một lần khác và nơi khác, được không? Ở đây … Phong không dám …
Bà Nguyệt đến khoá trái cánh cửa. Lúc trở lại thì chuông điện thoại reo. Đầu giây bên kia, chồng bà nói:
– Em vẫn còn ở nhà hả?
– Em đang xem cho thợ ráp cái giường mới.
– Nhanh lên đến đây đi ăn cơm với anh … Nhé!
Bà để điện thoại xuống và nói cho Phong yên lòng:
– Chồng em gọi. Cứ nửa tiếng gọi một lần. Lần nào cũng có lý do. Nhưng lý do chính là kiểm soát xem em có rời nhà đi đâu không. Ông ấy đã bất lực, nên gọi chừng để yên trí là em không ngoại tình. Cần gì phải đi đâu mới ngoại tình. Ở ngay đây, và trên giường này, được không anh Phong? Em cần quá, Phong ơi. Nói xong bà dìu Phong đi đến chiếc giường Ý chàng mới ráp. Sung sướng thì có mà Phong vẫn hồi hộp vì sợ ông chồng qúa ghen của bà Nguyệt. Bà nói:
– Anh yên chí. Gọi mà có em ở nhà là chồng em không thắc mắc. Ông ấy chẳng bao giờ nghĩ là em ngoại tình ngay trong phòng này. Đừng lo. Gì mà run quá vậy? Hôn em đi Phong. Mười năm rồi, em…em…

VN88

Viết một bình luận