Hồng đứng trước mặt Chương, cô nhìn thẳng vào mắt anh..Dường như không cần nói..tất cả đều được thể hiện qua cái nhìn…Thực sự trong Chương hồi hộp..anh hi vọng những gì mà cô nói vừa rồi cũng chỉ là giỡn…Hãy nói đi em! Anh biết em cũng
như anh mà…Lạy trờii!
Dường như ông trời đang chơi trò tình duyên nên bắt anh phải vượt qua tất cả thử thách hay sao..Hồng nhìn anh rồi mỉm cười
– anh đợi tôi chút xíu….tôi có cái này cho anh
– Anh không cần em đưa cho anh bất cứ cái gì hết…anh chỉ muốn biết bây giờ em đang suy nghĩ như thế nào…
– Cứ đợi..cấm đi đâu hết
Cô chạy nhanh vào nhà, đến cạnh những giấy màu và cuốn sách”Nghệ thuật xếp hình”..làm tất cả trong giới hạn của mình
Chương đứng dưới nhà mà lòng anh nghe như có lửa cháy…Sao lâu quá…nửa tiếng rồi….Một lát sao, Hồng chạy xuống…hai gò má cô ửng hồng lên
– Nè
– Cái đó là gì vậy …Chương tò mò khi thấy cô đưa cho mình một hũ được bọc cách kín đáo…
– Anh về mà mở ra…có người nhờ tôi đưa anh đó
– Ai?
– Tôi không trả lời được
Cầm hũ quà trên tay mà Chương đầy thất vọng…nếu cô thích anh thì cô sẽ nói chứ không như thế này…
– Ừ….thôi được …
– Anh về đi! Tôi vào nhà đây
– Vậy còn….
– Còn gì?
– Thôi không có gì…em vào nhà..à không, Hồng vào đi..tôi về
..Nằm trong phòng với tất cả sự im lặng bao trùm, Chương cảm thấy không gì chán hơn ngay lúc này. Anh ngước nhìn gói quà mà Hồng đã đưa với tất cả sự thất vọng. Anh chỉ đặt nó ở một góc trên bàn như thế kể từ lúc anh trở về. Làm sao anh còn tâm trí để mà mở quà ngay lúc này nữa khi mà những thứ như thế không thể nào thay thế được tất cả đã xảy ra tới anh.
Mẹ anh bước đến cạnh hồi nào Chương cũng không hay. Bà vừa mới từ quê lên thăm anh tuần trước. Nhìn anh rồi nhìn gói quà đang ở trên bàn
– Con sao thế? Còn gói quà này của ai mà con không mở.
– con không sao đâu, chắc tại làm việc mệt quá mà.
– Mẹ không biết chuyện gì hết về cá nhân của con, nhưng mẹ nghĩ trong ngày này, mà có người nào đó tặng con một chút tấm lòng. Con lại không mở để rồi lúc người ấy hỏi thì con ăn nói sao? Dẫu rằng có thích hay không thì con cũng nên mở để mà biết ai chứ? Mẹ thấy không tên người gửi trên quà nên mẹ khuyên con.
– Vâng, lát nữa con sẽ làm