– Hồng…
-Gì? Cô cố tỏ ra là không có chuyện gì nhưng một chút gì đó của người con gái mắc bảo cô không nên nói gì thêm…vì..
– Anh…yêu..em
Ngập ngừng lắm Chương mới có thể thốt ra từng chữ được như thế..và đồng thời, anh đưa gói quà mà hồi tối anh giấu cô..đó là ba bong bóng, xanh với trắng ..trên đó, anh ghi ” I LOVE YOU” ở mỗi cái….Thì ra, anh hỏi màu cô thích là để cho việc này…nói gì hơn được như thế…tất cả quá bất ngờ với cô…
– Em nói gì đi chứ…
-…
– Mặt em đỏ rồi..vậy là em yêu anh
-…
– Trời..em đỏ hơn nữa..nói rồi Chương ôm chặt Hồng…
-Bỏ ra, nghẹt thở muốn chết…bộ muốn giết người ta hay sao…Hồng vừa then vừa nói …Sao tiếng “người ta” …cô nói như không có gì để suy nghĩ..cô sợ mình vuột mất giây phút, cơ hội này…
Chương cười
– Có ôm mới biết cô ốm đến mức nào, gầy vừa thôi. Giờ là tui sẽ giám sát cô đó, liệu hồn, giờ giấc ăn uống mà giây thun là tui sẽ bắt cô ăn gấp đôi.
– Đây chưa có nói làm bạn gái anh mà
– Hồng nói rồi đó thôi…e hèm…đỏ mặt trước người mình yêu nếu như người ấy nói tiếng thương..nãy em đỏ mặt lên cũng nói rồi.
– Anh tin sao? Giỡn thôi mà
Chương buông Hồng ra…anh hơi bị thất vọng …nếu như chỉ giỡn thì anh sẽ ra sao khi mà…
– Thiệt…thiệt sao..em nói hồi chiều chỉ giỡn thôi sao
– Thì ai kêu hồi chiều anh hỏi tôi quá trời chi..nên tôi chọc anh thôi
– Vậy thì ….hồi nãy là tôi ngộ nhận rồi…tôi không biết nói gì bây giờ….xin lỗi
Chương quay lưng đi, anh cảm thấy như trời đất sụp đổ hoàn toàn..vậy là coi như Hồng từ chối lời anh rồi…bao công sức, hi vọng cho ngày hôm nay, mong sẽ được nói tiếng yêu với cô giờ thì….Đã bao lần anh tưởng cô cũng có chút gì đó với mình..nhưng đến nước thế này thì hoá ra anh ngộ nhận hoàn toàn..Hồng với anh là bạn thôi..chỉ là bạn thôi…
– Khoan, anh Chương!
Chương vẫn lẳng lặng bước đi, anh dường như không nghe thấy tiếng gọi của cô…mà giờ nói gì được nữa, những hành động của anh hồi nãy khiến anh cảm thấy không muốn thấy cô. Hồng chạy tới, chặn ngang đường của Chương và nói
– Sao anh không trả lời?
– Anh..chẳng có gì để nói…anh
– Nãy anh nói rồi anh còn ôm chặt tôi làm tôi muốn nghẹt thở mà…sao giờ không còn gì để nói thì sao