Thế rồi Luân đi..mỗi ngày…cô chờ điện thoại. Anh gọi một lần…nhưng rồi sau đó thì bặt tin. Cô như muốn nghẹn lại.. không hiểu sao cô lại ra như thế này. cô yêu Luân thực sự…
– Thảo ơi, con có phone nè.. Tiếng mẹ vọng lên làm cô thức tỉnh trong cơn mê…hay là anh gọi…hi vọng…nhưng khi cô cầm phone thì cô lại không muốn người gọi là Luân…
– Alô
– Em đó hả? Giọng người con trai bên kia vang lên đầy ấm áp
– Ai đó?
– Em đang giận anh chứ gì
– Luân..em không giận anh
– Thôi mà, tại công việc cứ lu bu lên nên gọi trễ mà..
Thảo chợt oà khóc lên, khiến Luân lo lắng
– Em sao thế? Ai ăn hiếp em à
– Tại anh không gọi làm cho em lo lắng…em tưởng anh có chuyện gì chứ..em sợ mất anh lắm…
– Anh hứa với em mà, ngày nào anh cũng gọi hết..chỉ là gọi trễ thôi…Anh không sao ở đây hết..anh cũng sợ mất em lắm
– Thiệt hả?
– Ừ, anh….yêu em mà..em là người con gái có ý nghĩa nhất với anh. Em có hiểu không? Một ngày không nhìn thấy khuôn mặt em, nghe em nói hay la anh..là anh nhớ lắm..có biết không
– Em cũng thế..
– Ừ..em sao rồi?
– Em vẫn bình thường..mà anh biết gì không?
– Gì?
– Anh nhớ em kể về cái anh mới vào làm hôm qua đó
– ừ, rồi sao?
– Em để ý hình như anh ấy mến cái Hồng rồi
– Trời ạ…em cũng tinh dữ ta! Đúng là Thảo của anh khác thiệt
– Anh nói móc em chứ gì
– hì..đâu có
– Anh nhớ đó..
Nghe giọng anh..Thảo cảm thấy nhẹ nhõm..tiếng nói của Luân đã theo cô vào giấc ngủ..một giấc ngủ êm đềm…