Luân bước vào nhà Thảo với một chút hi vọng mong manh đang được thắp loé lên. Anh hi vọng nhiều lắm trong nụ cười chào xã giao của mình, nhưng nó làm anh thất bại. Giờ chỉ vì nhờ chai mặt, đi theo và kịp giải nguy cho cô mà anh được người ta mời vào.
Cũng chính từ đó mà, cô và Luân từ từ trở nên thân nhau. Cuối tuần nào, hai người cũng hẹn gặp nhau ở một nơi nào đó theo như Luân hay đùa ” để mốt hai đứa mình có gì không gặp nhau được thì cứ ra ngoài đường là sẽ nhìn thấy nhau”. Lúc đó, Thảo cười và vờ trách
– Anh bỏ em chứ gì
– Anh á?
– Anh đó chứ ai
– Bỏ em theo ai chứ?
– Theo ai thì sao em biết được chứ. Anh cũng đào hoa ra khối đó
– Thì anh đào hoa nên mới tìm được một bông hoa quí như em đó mà
– Anh dám..
Lúc đó Luân hôn nhẹ lên tóc của Thảo làm cô thấy mình như một người con gái yếu ớt đang cần một đôi vai vững chắc nương tựa. Cô bỏ lại sau lưng tất cả mọi ưu phiền, trách nhiệm đang đè trên vai cô, xoá hết tất cả…Anh đã ôm Thảo vào lòng, cởi từng chiếc cúc…cả đêm hôm ấy, đời cô đã thuộc về Luân hoàn toàn.
Luân lo cho Thảo từng li từng tí, những lúc cô buồn, anh là người ở bên cạnh chia sẻ. Cho nên lúc anh tới báo là anh sẽ đi công tác xa, trong cô cả một nỗi buồn
– Anh đi rồi anh về mà
– Em biết
-Thế sao em cứ buồn. Em buồn thì anh buồn theo
– Em đâu có đâu. chắc tại công việc đấy
– Em không gạt anh được đâu.
– Chừng nào anh về
– Anh cũng chưa biết nữa. Khi nào về, anh ọgi điện cho em nghen! Chịu chưa
– Ừ…
– Ngoan, em đừng có buồn mà
– Không, em không buồn đâu. Em đợi anh về. Anh nhớ gọi điện mỗi tối cho em là được
– Anh hứa
– Hứa thiệt nghen!
– ừ.