Đông Quân rừ xa tiến lại gần chỗ Mỹ Hương đang ngồi. Anh hơi chần chừ khi thấy Minh Nhân ngồi đó. Mỹ Hương giơ tay cao ngoắc ngoắc ra hiệu cho Đông Quân lại gần.
– Anh Quân, em ở đây.
Đông Quân đi vòng qua bên cạnh Mỹ Hương, ngồi xuống cái ghế cạnh cô và hỏi:
– Bạn em à.
– Anh Đông Quân, đây là Minh Nhân, bạn vừa quen của em. Anh Minh Nhân, đây là anh Đông Quân, cũng là bạn vừa quen với em hi hi.
Cả hai người gật đầu chào nhau lấy lệ. Mỹ Hương nghĩ thầm xem ra hai người này hông ưa nhau lắm. Chẳng lẽ họ ghen vì mình. Nghĩ tới đó Mỹ Hương thấy sao mà đời mình sáng lạng quá trời. Mình được một lúc cả hai người đàn ông đẹp trai, hào hoa, cao trên mét tám lăm, nhìn sơ biết nhiều tiền và dai sức say mê và kình địch nhau vì mình.
– Anh Quân và anh Nhân có ăn thêm gì hông em lấy cho???
– Cám ơn anh no rồi.
– Lấy anh món bíttết. Lấy cho anh xin một con dao phay hay dao bầu cũng được. Hông có thì lấy cho anh con dao Thái Lan.
– À, hay đó, lấy cho anh xin luôn món bíttết, và cho anh xin hai con dao luôn.
Mỹ Hương chớp mắt ra vẻ kinh sợ. Cô đi về phía bàn thức ăn, lấy bốn con dao, hai cái nĩa và hai dĩa thịt bò đặt lên mâm rồi yêu cầu người phục vụ bưng đến bàn. Sau đó cô đi về phía bàn nước, yêu cầu lấy ba ly rượu và ngắm nghía người ta nhảy nhót. Uống hết cái ực ba ly rượu đó, cô yêu cầu phục vụ lấy cho cô ba ly khác và bưng đến bàn mình.
Mỹ Hương đi về bàn và sửng sốt khi thấy Minh Nhân và Đông Quân ăn uống. Hai người hai tay cầm hai con dao, cắt nát từng mảnh thịt bò còn sót lại trên cái dĩa, đồng thời lườm lườm nhìn nhau.
– Trời, hai người ăn uống kiểu gì vậy nè trời???
– Kiểu cao bồi đó em – Minh Nhân mắt không rời Đông Quân, trả lời Mỹ Hương.
– Thôi mà, sao anh làm không khí căng thẳng dữ vậy. Anh Đông Quân đừng đùa nữa. Để anh Minh Nhân ăn đi, nãy giờ ảnh khổ sở về ăn uống lắm rồi. Mấy món ăn Việt Nam và Tàu ảnh không rành hi hi. Nhớ lại mà em vẫn còn thấy tức cười quá đi.
– Ái chà, xấu hổ quá. Từ Paris về mà lại vậy à? Tôi tưởng cậu sành điệu lắm chứ, cái gì cũng rành rọt chứ?
– Đâu phải ai cũng dư thời gian đi vòng vòng ngoài đường như anh để sành điệu chứ hả. Tôi còn bận nhiều công việc, lại thường dùng món tây nên các món châu á không được rành là chuyện đương nhiên không có gì đáng bàn.
Đông Quân thò tay lấy cái ly rượu trên bàn, uống hết rồi hỏi Minh Nhân:
– Mấy thứ này chắc cũng không biết uống đâu nhỉ?
– Tất nhiên là không giỏi lắm rồi, nhưng anh muốn tiếp thì tôi chiều vậy. Mỹ Hương, đi kêu dùm chục cái ly ra đây.
– Ly không à?
– Lấy ly không làm gì ngốc, em đi kêu phục vụ đưa rượu ra đây ngay đi.
– Hai anh tính làm gì vậy?
– Đơn giản thôi, tính thi uống rượu đó. Minh Nhân trả lời!
– Trời ạ, kinh dị quá đi.
– Đơn giản thôi, bây giờ em có đi hông nè? Minh Nhân hỏi gằng lại.
– Nhưng mà thi làm chi vậy?
– Cũng đơn giản thôi, thi để xem ai hơn ai đó mà. Đông Quân nháy mắt.
– Thôi cũng được. Hậu quả ra sao thì hai anh chịu.
Mỹ Hương đi kêu phục vụ đưa rượu đến, rồi cô bước vào toa lét. Mỹ Hương trang điểm sơ lại, ngắm mình trong gương rồi bước ra ngoài.
Khi trở lại bàn, Mỹ Hương đã thấy Minh Nhân ngà ngà say, còn Đông Quân cũng không còn tỉnh táo nữa. Cô quyết định đưa Minh Nhân về phòng anh ta, ở ngay tầng trên của khách sạn này.
– Anh Đông Quân ngồi đây đi, em đưa Minh Nhân lên phòng ảnh rồi xuống liền.