Bằng vào kinh nghiệm, tôi làm bà tướng đê mê, chết đi sống lại từng cơn. Tôi đụ dai dẳng, mạnh bạo, hết trên bờ lại kéo xuống nước, hết sấp đến ngửa, hết ngang tới dọc, hết ngược đến xuôi. . . . Ba mươi sáu kiểu, tôi thực hiện đủ. Bà Tướng ban đầu còn giữ sĩ diện, chỉ rên khe khẽ, nhưng dần dần càng về sau, khoái lạc che mờ lý trí, bà ta mất hết cảnh giác, để mặc bản năng điều động, không ngớt rú hét, run rẩy, nẩy giật cuống cuồng. Mãi cho đến khi tiếng động cơ xe hơi văng vẳng ngoài cổng, hai đứa nhỏ đi học về – Tôi mới tạm chấm dứt trận thư hùng.
Từ đó tôi làm chủ chiến trường, bà Tướng mê tôi còn hơn mê ma túy. Bà ta chiều chuộng tôi, nâng niu tôi như trứng mỏng, muốn gì được nấy tiền bạc tiêu xài vung vít, thức ngon vật lạ tẩm bổ tối đa. Tôi cũng biết thêm một điều. Buổi gặp mặt lần đầu tiên là do bà Tướng chủ động, vì trước đó bà ta từng nghe các mệnh phụ rỉ tai nhau về khả năng hành lạc tuyệt vời của tôi. Nhưng với tư cách hiện tại, bà ta không thể nhờ ai giới thiệu, đành tự đi tìm. Do tin tức thuộc hạ báo cáo lại, bà Tướng biết tôi thường ngồi tại nhà hàng để săn mồi, nên đã bảo tài xế chở đến rồi đơn thương độc mã tự nguyện làm “nạn nhân”. Bà ta nói:
– Tú đóng kịch hay lắm, dù biết tỏng Tú đang làm trò, hôm đó tôi vẫn có cảm tưởng như thật.
– Té ra Tú bị chài chứ không phải bà. . .
– Đừng gọi tôi bằng bà, gọi bằng chị hoặc tên cho thân mật.
– Thì chị, chị bẫy Tú.
– Ừ chị bẫy, nhưng người thua không phải là Tú mà là chị. Không ngờ Tú tuyệt vời đến thế. Chị mê Tú mất rồi.
– Từ trước đến nay chị chỉ với ông Tướng thôi sao?
– À. . . À. . . Điều này Tú kín miệng nhé. Thì cũng có vài tên sĩ quan dưới quyền ổng, nhưng tất cả so vơi Tú như gà so với công (que tăm so với đại thụ). Thảo nào danh tiếng Tú nổi như cồn.
Bà Tướng nói xong trườn lên, cúi xuống hôn đắm đuối khoảng ngực trần vạm vở của tôi. Hai trái vú bà ta đè mát trên bụng, đầu vú hồng săn cứng cạ nhột tê. Tôi lòn tay xoa bóp phần âm hộ rậm đen lông lá, kích thích hai mép và mồng đóc, dâm thủy ứa ra, ướt nhớt mấy đầu ngón tay. Bà Tướng ngồi hẳn dậy, dạng háng kê lồn vào miệng tôi.
– Tú bú đi, chị mê Tú bú lồn lắm.
Tôi lách lưỡi vào âm đạo. liếm mút, hai tay xoa bóp hai mông đít. Bà Tướng sướng khoái với tay ra phía sau cầm dương vật tôi xoắn xuýt, rồi lật úp lại, ngậm mút nhè nhẹ. Bà Tướng bú, đụ không cuồng bạo như chị Hai, như bà Tư, như Tuyết, tất cả mọi hành động của bà ta đều nhẹ nhàng từ tốn, biểu lộ một vẻ nâng niu trân trọng mà không kém phần say đắm. Tôi nghĩ, có lẽ do địa vị và giáo dục, bà Tướng tự kiềm chế, lâu dần thành thói quen. Dĩ nhiên lối làm tình quý phái này không mấy hợp với bản chất dâm đãng của tôi, tuy nhiên nó cũng có cái hay riêng. Tôi có cảm tưởng chuyện chung đụng xác thịt đã trở thành một thứ đạo, một thứ tôn giáo đối với bà ta. Ừ thì đạo, nhưng chắc chắn trong tương lai gần, tôi sẽ lôi bà ta xuống địa ngục, làm quỷ, như thế sướng hơn nhiều.
Tôi thông dâm với bà Tướng đến tháng thứ ba thì hai đứa con lớn từ Sàigòn về nghỉ hè.
Cô gái khoảng một7, học trường Đầm. Đẹp phơi phới xuân tình và ăn nói ngổ ngáo, đúng điệu. . . đầm con.(TruyenViet.com)
Đứa con trai hơn em vài tuổi, trông trẻ măng, đang học đại học. Thằng này mới gặp lần đầu tôi biết ngay thuộc loại lại cái. Đẹp trai, rất đẹp trai, nhưng đó là nét đẹp của nhi nữ. Từ dáng đi tướng đứng đến lời ăn tiếng nói đều ẻo lả, cấp đúng điệu “khuê các”.
Chỉ mới về nhà vài giờ, hắn đã mon men dến gần tôi, ra “dáng thục nữ “bắt tình.
– Anh ở nhà em lâu chưa?
Tôi hơi ngỡ ngàng. Bỏ mẹ thằng ôn dịch này hơn tuổi tôi là cái chắc. Hắn đang học đại học mà. Thế nhưng lại sử dụng hai chữ “anh em”ngọt như mía lùi. Đã vậy, cớ chi tôi không đóng vai anh cho sướng. Tôi trả lời:
– À, mới ba tháng.
– Hai đứa em của em ngoan chứ?
– Ngoan lắm, tôi rất mến.
Nó nhìn tôi, đôi mắt ướt rượt. Tôi biết về ngoại hình, tôi có một vẻ đẹp đầy nam tính. Đối với bọn lại cái như tên này, tôi là một đối tượng lý tưởng, dễ dàng khiến chúng mê say. Nó đưa bàn tay trắng muốt với những ngón thon nhỏ bóp nhẹ cánh tay chắc nịnh của tôi, giọng nó đầy xúc cảm:
– Anh. . . Anh chắc chơi thể thao nhiều?
– Cũng ít thôi. . . Tôi thích bơi lội. (dưới nước lẫn trên cạn)
– Bơi lội. . . Thảo nào trông anh cân đối nở nang đẹp như tượng Đêvít.
Hắn nói xong, âu yếm nắn bóp những bắp thịt trên cánh tay tôi với một vẻ mặt đầy si mê, sùng kính. Tôi thật tình chẳng hiểu đẹp như tượng đêvít đê veo gì đó là làm sao nhưng cũng trêu:
– Đẹp đâu bằng Toàn. Con gái thấy Toàn chắc bị hớp hồn đờ đẫn hết phải không?
Toàn dẫy nẫy:
– Không, con gái ấy à, em không thích đâu, em ghét. . .
– Thế Toàn thích cái gì?
– À. . . À. . . Em thích. . .
Nó bỏ lửng câu nói, cúi xuống, hai má đỏ ửng. Bàn tay nó bây giờ đã lầ xuống đùi tôi xoa nhè nhẹ. Tôi nhủ thầm, cu cậu chắc đê mê chẳng khác gì tôi lần đầu tiên được úp mặt vào lồn chị Hai. Tuy nhiên trò chơi này tôi chưa thử bao giờ nên cảm thấy ghê ghê thế nào ấy. Vì vậy tôi đứng lên, nói với Toàn:
– Toàn mới đi xa về, chắc mệt, Toàn nghĩ nên nghỉ ngơi cho lại sức. Tối nếu thích bọn mình đi xinê.
Toàn nhẫy cẫng vui sướng:
– Nhé, anh dẫn em đi nhé.
– Ừ, tối.
Ngay sau đó tôi tìm cách gặp riêng bà Tướng và “thắc mắc”ngay về cậu quý tử của bà. Bà ta nhìn tôi giọng buồn buồn:
– Phải Tú đoán đúng, nó bị bệnh đồng tính luyến ái mấy năm nay. Có lẽ tại từ nhỏ nó được nuông chiều thái quá nên tính tình đâm ra yếu đuối nhu nhược, có khuynh hướng muốn làm con gái.
– Cậu ấy mê Tú, chị bảo phải làm thế nào?
Bà Tướng suy nghĩ một lát rồi nhỏ nhẹ:
– Nếu. . . Nếu được. Tú chiều nó giúp chị.
– Con trai với con trai. . . Ghê thấy mồ.
Bà Tướng năn nỉ:
– Giúp nó đi Tú, chóng ngoan, chị thương.
Và để chứng minh “chị thương”thật, bà nhìn nhanh chung quanh, biết chắc không có, vội vít đầu tôi xuống hôn đắm đuối lên môi tôi một cái hôn dài, sau đó kéo tôi vào phòng, đóng chặt cửa bắt tôi đụ. Xong việc bà ta dúi vào tay tôi một xấp tiền dày cộm:
– Tú cầm lấy, tối đưa Toàn đi chơi.
Tôi nhìn xấp tiền, nghĩ có lẽ phải trên dưới vài chục nghìn, bằng cả lương tháng của một tên sĩ quan cấp úy. Thôi cũng được, đã làm đĩ đực, còn sá gì trai với gái. Vả, tôi cũng tò mò muốn biết mùi ân ái với bọn đồng phái xem sao. Biết đâu lại có thêm nhiều cảm giác lạ.