Liễu muốn xác địng mối nghi ngờ của mình là sự thật. Nên một bữa nó xin bà chủ về nhà. Nó dùng chìa khóa riêng mở cửa rón rén bước vào. Liễu đứng yên một lát cho quen với bóng tối và vểnh tai nghe ngóng. Chung quanh vắng lặng như tờ. Liễu nghĩ, chúng dẫn nhau ra ngoài rồi chăng? Bỗng nghe trên gác có tiếng động lịch kịch, và tiếng thằng anh:
– Hôm nay anh mệt, em đụ anh nhé.
– Cả tuần rồi cứ than mệt mãi, bắt em đụ hoài.
– Em là con gái muốn bao nhiêu cũng được, nhưng anh con trai, ngày nào cũng đụ, cũng ra, phải mệt chớ.
Liễu rón rén bước chân lên thang gác, cẩn thận trồi lên nhìn.
Thằng anh nằm ngửa dạng chân. Con cặc tuy nở lớn nhưng vẫn chưa được cứng lắm nằm vắt qua một bên. Con em cầm lấy, vừa thụt vừa kê miệng liếm qui đầu, thằng anh đưa tay vuốt ve lồn con em bóp nắn. Bỗng con em nhả con cặc ra nói:
– Anh đừng xoa bên ngoài, chẳng sướng, làm như tía đi, thọc vào lỗ lồn, lỗ đít em mới sướng.
Làm như tía đi. Liễu giật mình. Chúng biết rồi à? Chúng biết mình an nằm với tía chúng rồi à? Làm sao chúng biết được? Có lẽ cả nhà ngủ chung trên này, chúng nhìn thấy gã ba tàu đụ vợ.
Thằng anh làm theo lời con em nói thì con nhỏ rống lên:
– Sướng. . . Sướng. . . Thọc mạnh anh ơi. . . Em đã quá anh ơi. . .
Thằng anh bật cười:
– Sao em rên giống y chang chị Liễu vậy?
Liễu lại giật mình. Lần này thì không cần đoán già đoán non nữa rồi. Quả thật chúng đã biết chuyện mình ăn nằm với gã ba tàu. Nhưng chúng biết từ bao giờ? Chết thật, nếu không tìm cách ngăn chận, thế nào cũng đến tai mẹ chúng nó. Liễu không còn bụng dạ theo dõi cuộc truy hoan nữa. Nó xuống thang, trở ra chổ bán hàng. Suốt buổi chiều và cả đêm. Liễu không ngủ được. Nó suy nghĩ tìm cách “Hóa giải” nguy cơ.
Nói với gã ba tàu?
Không được. Gã ăn nằm với Liễu chuyện cũng bình thường, từ xưa đến nay chuyện đó phổ thông đến độ chẳng còn gây ngạc nhiên cho bất cứ ai. Nhưng anh em lấy nhau thì rõ ràng với truyền thống luân lý của chủng tộc, gã ba tàu chắc chắn sẽ khó lòng chịu đựng nổi. Chắc chắn gả sẽ phản ứng mạnh. Chuyện sẽ đổ bể tùm lum, hai đứa nhỏ thễ nào cũng khai ra mối quan hệ giữa Liễu và gã ba tàu, mẹ chúng sẽ “làm thịt”chứ chẳng chơi. Hay cứ để sự việc “Tuần tự tiến triển”.
Cũng không được. Anh em chúng đụ nhau, kể cả cha mẹ vợ chồng con cái một đống rối nùi, mặc xác chúng nó “Đèn nhà ai nấy sáng”, chẳng sứt mẻ gì đến đời sống riêng tư của Liễu. Từ ngày ra đời, Liễu từ bản chất đã là đứa khôn lanh giảo hoạt, thêm vào đó nếm mùi dục tình quá sớm, lại lăn lóc tự nuôi thân, nên đã nhanh chóng vở lẽ bài học “Phớt tỉnh”đáng giá mà không phải ai cũng có cơ hội thủ đắc. Nhưng con em ngày càng rượng đực, thằng anh càng ngày càng xanh xao gầy ốm. Thế nào rồi cũng có lúc thằng anh hết chịu nổi, hoặc một đứa hớ hênh để lộ. Thế là câu chuyện sẽ dính chằng với nhau, hết chối!
Liễu suy nghĩ mãi. Chỉ còn một con đường duy nhất là rời khỏi căn nhà này mới mong chu toàn bản thân.
Nhưng đi đâu?
Nó nhớ tới gã thanh niên vẫn thường quẩn quanh ngoài vựa từ nửa tháng nay. Tên thanh niên ngày nào cũng lân la làm quen với Liễu, và Liễu cũng đã bao lần liếc mắt đưa tình khuyến khích. Nếu không có gã ba tàu đánh hơi được mùi phản bội toát ra từ người Liễu, thì nó đã dính với gả thang niên rồi. Con nhỏ chẳng sợ gì gã ba tàu, chỉ vì nó nhận thấy chẳng ích lợi gì khi phiêu lưu vào cuộc tình mới. Nó càng ngày càng được bà chủ tín nhiệm, nghĩa là tiền vào tùi riêng của nó ngày càng nhiều. Vì một con cặc mới mà bỏ mất một nguồn lợi trời cho này thì phí quá. Dĩ nhiên đối với nó bây giờ cặc nào cũng là cặc. Dĩ nhiên của mới hấp dẫn hơn, nhưng nó tự an ủi xét cho cùng khéo hưởng thụ thì vẫn tìm thấy khoái cảm. Con ngưòi ta ngoài chuyện đụ còn bao nhiêu vấn đề cần thiết nữa. Có tiền thật nhiều là xong, một gia tài đồ sộ thu nhập vững vàng lúc đó muốn làm gì không được, tha hồ đụ, cặc già, cặc trẻ, cặc to, cặc nhỏ. . . “Có tiền mua tiên cũng được”kia mà! Vì vậy, dù thấy gã thanh niên trông sạch nước cản, người ngợm to khoẻ, nó thèm lắm, nhưng nghĩ đến tương lai, nó đành nuốt thèm làm ngơ.
Nhưng bây giờ thì mọi chuyện đã chuyển qua hướng khác. Phải quyến rũ gã thanh niên ngay, phải bảo hắn mang mình ra khỏi căn nhà này ngay, sớm ngày nào, tốt ngày đó.
Liễu bèn thực hiện kế hoạch.
Chiều hôm sau tên thanh niên lại tới. Bất kể đôi mắt chằm chằm cú vọ của gã ba tàu. Liễu đến bên cạnh hắn, nhỏ nhẹ:
– Anh muốn mua gì?
– À. . . À. . . Lựa dùm tôi chục xoài.
Liễu ngước mắt nhìn hắn, đôi mắt ướt rượt có đuôi, miệng mỉm cười thật duyên dáng. Nhìn kỹ, hắn xấu trai, nhưng được lợi điểm tuổi còn trẻ sức lực dồi dào sung mãn có thể dùng tạm trong cơn nguy biến, tốt chán. Liễu tự nhủ. Tên thanh niên khấp khởi mừng thầm, linh tính cho hắn biết con nhỏ muốn đến với hắn.
Liễu túm chiếc bao giấy đựng chục xoài đưa cho hắn, Liễu làm như vô tình đặt bàn tay nó vào bàn tay hắn. Tên thanh niên nắm lấy tay Liễu, Liễu để yên. Tên thanh niên tiến thêm bước nữa.
– Tối nay cho tôi được hân hạnh chở cô về.
Liễu liếc nhanh về phía gã ba tàu đang trừng trừng nhìn nó.
– Dạ, anh chờ em chổ ngả tư.
Dừ?g một lúc rồi nó nói tiếp:
– Anh đi ngay đi, ông chủ không muốn em quen anh.
Tên thanh niên quay nhìn gã ba tàu, mặt hắn đanh lại “Thằng ba tàu mà lạng quạng thì ông dần cho nát xương”. Tuy nghĩ thế nhưng để chiều lòng người đẹp, hắn cũng gật đầu bước ra khỏi vựa.
Sau vài lần đưa đón. Liễu nhanh chóng tiến hành kế hoạch 2. Nó kể lể than thở với hắn rằng lão ba tàu bất kể tuổi tác luân thường, ngày đêm không ngừng dê dẫm nó. Nó sợ quá nhưng thân gái bơ vơ, chẳng biết làm cách nào thoát khỏi vòng vây. Tên thanh niên nghe nói nổi máu “Vân Tiên”. Vọt miệng chửi thề:
– Đụ mẹ, thằng già khốn nạn để đó anh tính.
– Không, em lạy anh. Em sợ lắm. Lỡ có bề gì em sống sao nổi.
– Em đừng sợ đã có anh, đứa nào đụng tới em, chúng sẽ trả giá cả đời.
– Nhưng anh đâu ở bên en? Đêm hôm khuya khoắt, làm sao biết chuyện gì sẽ xảy ra? Anh ơi, em sợ. . . .
Tên thanh niên bối rối. Phải đêm hôm khuya khoắt. Hắn càng nghĩ càng thấy lòng dạ nóng ran:
– Em. . . Vậy làm sao?
– Anh à. . . .
Liễu áp má vào ngực hắn. Dưới bóng tối của táng cây me, khuôn mặt Liễu hư ảo. Nó ngước mặt lên chờ một nụ hôn. Tên thanh niên cúi xuống. Hắn ngậm cứng đôi môi mọng, hôn đắm đuối.
– Anh à. . .
– Gì em?
– Em xin anh, cho em theo anh, em muốn sống với anh.