VN88 VN88

Nguồn cội tôi về

Quảng Bá, chỉ trồng cây cảnh và cũng yêu thích hoa trà mi lắm.
– Thế còn ông cụ?
– Bố cháu cũng chuyên trồng trà mi, hai cây cung phấn trà này là của bố mẹ cháu ươm từ hơn 20 năm nay mới được thế này. Bố cháu đã mất từ dăm năm nay.
– Không dám hỏi ông, bà cụ mẹ ông tên gì?
– Thưa, mẹ cháu là Thơm.
Lúc ấy là chín giờ. Nắng sớm tháng ba lóa trên mặt Hồ Tây khiến cụ Phùng như không còn thấy đóa trà đỏ rực khi nãy. Cụ nghe tiếng một con chích chòe lảnh lót chắc là trên một ngọn xoan đang nở hoa đâu đây. Cụ cũng nghe tiếng xe ben ầm ì đổ cát ngoài chân đê và rồi lại tiếng một chiếc xe máy rồ lên trên đường làng. Cụ bàng hoàng vì cái tên vừa nghe được. Tim cụ đập rộn ràng và cụ phải vịn tay vào cái cọc trên bên cạnh. Liệu Thơm có phải là người cụ đang đi tìm, là tiếng gọi thúc giục cụ trở về, là duyên cớ chuyến đi dối già của cụ? Nhưng có đúng Thơm ấy không? Cụ gắng trấn tĩnh hỏi chuyện tiếp, giọng nghe đã run run:
– Bà cụ ở cùng với ông à?
– Thưa, mẹ cháu ở một mình, cũng gần đây thôi, bên Quảng Bá. Mẹ cháu nói còn khỏe chân mạnh tay nên chưa muốn phiền lụy con nào.
– Nếu cụ biết đến ông Thám Vinh thì có thể cụ cũng biết anh em nhà tôi. Xin ông cho tôi được gặp cụ bà để hỏi chuyện thì cám ơn quá.
– Vậy thì rước cụ vào nhà, để con sai các cháu đi mời bà cháu sang.

Những ngày sau, lũ trẻ Nghi Tàm thường kháo nhau về một cặp tình nhân già, nhưng không ác khẩu mà đầy vẻ trân trọng, trìu mến. Cụ Phùng đã tìm lại được người bạn tình thời trai trẻ của mình, cũng là người thân quen duy nhất còn lại. Cụ Thơm mời cụ Phùng về ở hẳn nhà mình tại Quảng Bá, ngôi nhà ngói hai gian đơn sơ giữa vườn ổi và hồng xiêm. Cụ chỉ lại cho cụ Phùng cây trà mi mà chính cụ Phùng đã trồng cách dây 50 năm. Cây đã cỗi nhưng vẫn đơm hoa và trông có vẻ trang nghiêm vì bên gốc là nấm mộ chồng cụ Thơm đã được xây cất cẩn thận. Hằng ngày, hai cụ thủng thẳng đi trong làng, nhắc lại cho nhau chỗ ngày xưa có một ngôi nhà lá với cây bưởi hoa rụng trắng ngõ, chỗ kia là ruộng rau muốn nở hoa tím ngát vào những ngày mùa đông. Họ dẫn nhau tới một mỏm đất nhỏ xíu ven hồ, hai bên là hai biệt thự nguy nga. Cụ Thơm nói đấy chính là nơi hò hẹn ngày còn trẻ, lúc ấy hoang vắng và đầy bụi cây dại. Hai cụ thường ngồi với nhau ở đấy cho tới lúc mặt trời đỏ như một bông hoa trà mi rơi chìm hẳn xuống hồ. Có lúc cụ Thơm lại dắt cụ Phùng ra tận đê sông Hồng, đi bộ toát mồ hôi. Cụ ông say sưa ngắm những bãi ngô xanh mướt, thấy mình trai trẻ trở lại. Họ lại dắt nhau đi qua những xóm nghèo ven đê, kể về những người thân quen đã mất, ngửi mùi rơm mục ẩm ướt mà cụ Thơm nói rằng đó là mùi nhà quê của ông ngày xưa. Hai cụ thường gọi nhau là ông bà ngay trước những nụ cười độ lượng của con cháu. Một buổi chiều, sau khi thắp hương ở chùa Kim Liên, hai cụ đứng dưới một cây nhãn đang ra hoa, phía trước họ là một cây đại cũng đang bật chồi, xa nữa là Hồ Tây và bên kia hồ là Hà Nội đã lác đác lên đèn. Những tiếng động ngoài đời, trước khi lọt vào chùa, hình như cũng được thanh lọc, chỉ còn ầm ì như một dòng chảy. Chiều trong mát và lòng thanh bạch, hai cụ nắm tay nhau đứng im lặng. Cụ Thơm nói, thều thào trong tiếng gió:

– Thế bao giờ ông sang bên kia với vợ con ông?
Cụ Phùng bóp nhẹ tay cụ Thơm:
– Tôi đã điện cho họ về cả đây rồi. Tôi đã gặp bà và sẽ ở lại đây mãi mãi.
Một chiếc lá rơi, khẽ hơn cánh chim bay. Từ trong chùa vọng ra tiếng chuông thỉnh, chắc là có người vừa dâng lễ. Mùi hương trầm lan tỏa và tan biến vào chiều tối Hồ Tây.
Chuyện cụ Phùng về Nghi Tàm và gặp lại cụ Thơm là chuyện một năm về trước. Các con cụ Phùng chưa kịp về quê nội thì cụ Phùng đã qua đời sau một cơn nhồi máu cơ tim. Các con cháu cụ Thơm và bà con làng Nghi Tàm, Quảng Bá đã lo cho cụ Phùng chu tất. Cụ Thơm không khóc, hoặc có khóc thì nói như các nhà thơ, nước mắt cụ chảy vào trong. Cụ xin với làng cho đặt cụ Phùng ngay trong vườn nhà, cạnh mộ chồng, bên gốc cây trà mi. Cây hoa là loại cung phấn trà, hoa tàn rụng xuống mà nhị vẫn không rữa. Sáng sáng, cụ Thơm mái tóc cũng bạc phơ, nét mặt thanh thản, lúi húi nhặt lấy những đóa hoa rơi bày vào đĩa rồi đặt lên hai nấm mộ, hoa cứ thế thoảng thơm tới một vài ngày sau. Những đĩa hoa đỏ như mặt trời chiều, cụ Thơm nghĩ không một chút buồn rầu, rằng còn một mặt trời chiều nữa bao giờ thì lặn hẳn xuống Hồ Tây.

(Truyện ngắn cực hay tại Truyendammy.vip)

VN88

Viết một bình luận