Mười chín tuổi, ngày Valentine, trong khi mỗi đứa con gái được một bông hồng do bọn con trai tặng gọi là lịch sự và có đứa được ai đó của mình tặng một bông hoa nữa thì hộc bàn của nó có đến mười một bông.
Bọn con gái xuýt xoa “ô” lên ghen tỵ, nó chỉ cười. Nó hiểu đây là lời cám ơn của chục tên con trai trong lớp. Mười một bông hoa làm thành một bó tuyệt đẹp. Tay này ôm cặp, tay kia ôm hoa, nó bước vào trước đôi mắt mở to của cả nhà. Má mỉm cười, ba lắc đầu còn anh Hùng thì nhún vai. Chị Quế giờ đã là chị dâu, chị cũng mỉm cười như má rồi giúp nó cắm hoa vào bình. Thật lộng lẫy!
– Thế nào Kim Anh cũng chết ngất vì ghen tỵ. – Chị Quế vui vẻ nói.
Cả nhà bật cười đồng ý với chị Quế.
Nhưng không, điều lạ đã xảy ra – Kim Anh bước vào, cũng như nó, tay này ôm cặp còn tay kia là hoa, nhưng chỉ một đoá. Mắt Kim Anh chạm phải bình hoa lộng lẫy trên bàn “ô, đẹp quá ta”. Rồi thôi.
Kim Anh đặt bông hoa của mình lên bàn mộtcách thật nương nhẹ rồi đi vào phòng, vừa đi vừa quay đầu nhìn. Nhận ra mọi người đang chú ý đến mình, Kim Anh đỏ bừng mặt đóng cửa lại.
Bỏ giấc ngủ trưa, Kim Anh lau nhà thật sạch, sạch đến soi gương được. Cũng như vậy, Kim Anh kỳ cọ bộ ấm trà, ly lớn và ly nhỏ… tất cả sáng bóng lên. Rồi lau bàn, lau cả thành cửa số…
Anh Hùng nheo mắt hỏi:
– Lục cà lục cục bên tai không cho ai ngủ trưa là sao? Hôm nay siêng vậy?
– Có gì đâu mà siêng – Câu trả lời hết sức thờ ơ.
– Tưởng sắp có nguyên thủ quốc gia tới đây – Anh Hùng vừa nói vừa mang giày đi ra cửa.
Kim Anh tiếp tục lau lau dọn dọn, mắt liếc đôi giày dưới chân anh Hùng nhưng không nói gì hay đúng hơn là không dám nói gì! Mọi ngày luôn luôn là rất ồn ào và đừng hòng chịu làm việc một mình – “Chị Yến… trời ơi, em đang lau nhà, chị ủi đồ tiện tay ủi luôn giùm em bộ áo dài với”. “Người ta lau nhà mà mang giày dép vậy a?”. “Chị đang làm gì vậy? Giặt hả? Giùm em luôn cái này đi?”…
Càng về chiều Kim Anh càng tíu tít dù chẳng còn gì để mà lau dọn nữa, có vẻ như nếu kịp thì những tấm rèm cửa cũng đã được tháo ra giặt luôn.
Rõ ràng tối nay nhà có khách!
Bữa cơm chiều diễn ra trong không khí rất buồn cười. Kẻ thường ngày hay gây chuyện nhất hôm nay ngồi nhai nhỏ nhẻ rất ngoan. Ba thắc mắc nhìn má:
– Hôm nay có chuyện gì vậy?
Má cười không nói. Anh Hùng nheo mắt:
– Ba không còn lo con gái Ba không nữ tính nữa đâu.
Kim Anh cuối mặt xuống chén cơm. Anh Hùng tiếp tục:
– Sự tiếp đón này mà nếu không có khách thì thật là uổng.
Kim Anh vẫn cúi xuống chén cơm không nghe không thấy gì. Anh Hùng cao giọng: – Sự đời thường là vậy. Khi mọi thứ đang còn tèm lem thì lù lù xuất hiện. Khi mình chuẩn bị không sọt một hạt bụi nào thì chẳng ma nào thèm đến.
Kim Anh vẫn như không nghe không thấy gì. Anh Hùng hạ giọng:
– Một bông hồng mà phải trả giá đắt quá.
Chị Quế ra hiệu cho anh Hùng thôi đi nhưng đã muộn, Kim Anh ngẩng phắt đầu lên:
– Người ta dọn nhà cửa sạch sẽ mà còn nói!
Tất cả bật cười rộ. Anh Hùng quay về phía nó:
– Còn một bó to vậy thì sao?
Bỗng nhiên mà khóc thì thật là vô duyên, nó biết vậy. Nỗi buồn nhen nhóm từ ban trưa đến bây giờ dâng đầy trong nó. Nó nhớ tiếng xuýt xoa của bọn con gái trong lớp… và nghĩ đến trưa nay, lần đầu tiên Kim Anh không ghen tỵ với nó. “Còn một bó to vậy thì sao?” – Một bó to nhưng không đoá nào là của mình.
Nó đi trên phố bằng những bước chân buồn rầu. Nó biết, con gái không nên đi một mình kiểu này, nhất là vào cái ngày như ngày hôm nay, nhưng nếu quay về nhà… Trời ơi, nó không muốn nhìn thấy phòng khách nhà mình tối nay, không muốn nhìn thấy những bông hoa lộng lẫy… Và nó sợ những lời nói của anh Hùng. Không có nó thì thôi, gặp mặt thế nào cũng trêu chọc… Và hơn vậy nữa, phòng khách tối nay không có chỗ cho nó!
Thật vô duyên khi bỗng nhiên mà muốn khóc! Nó nuốt xuống và tiếp tục bước đi, chẳng biết mình đi đâu. Tối lắm rồi nhưng những cửa hàng hoa vẫn mở rộng cửa và sáng choang. Quán hai bên đường vẫn rộn rịp cho những món quà muộn của ngày, những tấm phông vải lấp lánh ánh đèn giăng cao dòng chữ: “Mua một món hàng được tặng một món quà Valentine”. Một món quà Valentine? Chân nó dợm dừng lại nhưng rồi ngay lập tức nó lắc đầu, cũng vô nghĩa như bình hoa lộng lẫy ở nhà. Hoàn toàn vô nghĩa, những món quà giống hệt nhau.
Nhưng chúng vô nghĩa không phải vì giống hệt nhau! Nó cắn mạnh môi chợt nhận ra mình từng có một điều riêng tư! Ừ, nó từng có một lá thư xanh, màu xanh giống hệt những lá thư khác nhưng là thư gởi cho nó, của nó. Lời lẽ giống hệt như những thư khác nhưng là nói với nó, chỉ mình nó. Ừ…
Nỗi buồn nặng trĩu trong lòng nó dịu xuống. Ừ, tất cả thật giống nhau, những giống nhau đó chỉ trở thành đặc biệt khi được nhìn bằng trái tim.
(Truyện ngắn cực hay tại Truyendammy.vip)