Cathy lên tầng đi tắm. Cô nghĩ đến việc được gặp lại Brad.
Tắm xong, cô dừng lại trước chiếc gương lớn, ngắm kỹ người đàn bà tuổi 40 đang nhìn chằm chằm vào cô. “Ôi, Cathy có thể không còn là cô gái 23, nhưng chắc chắn không giống bà già 40 đâu”, cô cười một cách mãn nguyện và bước vào phòng ngủ, chuẩn bị váy áo.
Chiếc váy mà Brad thích nhất – chiếc đầm xanh lục, mùi nước hoa anh đã tặng cô trong lần Giáng sinh cuối cùng họ ở bên nhau và một chiếc dây chuyền mặt kim cương đơn giản Brad tặng trong ngày cưới. Cô buộc mềm mái tóc mình theo kiểu Pháp. Tất cả mọi thứ đều đươc chuẩn bị cẩn thận cho Brad đêm nay, đó là điều quan trọng nhất với cô.
Cathy nhìn lại phòng ngủ lần cuối và nhận ra, mọi thứ đều hoàn hảo. Cô đã đóng chặt cánh cửa căn phòng từ ngày anh bỏ đi và thề sẽ không bao giờ ngủ lại trong phòng này nữa, nếu không phải là với anh. Chốn đó đã trở thành miếu thờ cuộc hôn nhân của họ.
Tiếng chuông cửa vang lên, Cathy vội vã xuống tầng.
Mở cửa, Cathy không thốt nên lời. Cô và Brad say sưa chìm trong ánh mắt của nhau. Anh nhẹ nhàng trao cho cô chai rượu, bước vào ngôi nhà, quay sang cô và nói: “Em vẫn đẹp như ngày chúng mình cưới nhau, Cathy ạ”.
Cô thấy nhói lên một chút hối lỗi, rốt cuộc cô có nên làm như thế không? “Có, đó là điều phải làm, chúng ta cần được ở bên nhau”, cô tự nói với mình.
Cô dẫn anh vào phòng ăn, ánh nến tỏa ra hương hoa nhài dìu dịu. Bàn ăn sáng lên thứ ánh sáng lung linh đúng như ý cô muốn.
Bữa tối rất tuyệt vời, không có món nào bị nấu quá lửa. Brad đã được thưởng thức tất cả những món mà anh thích.
Brad rót rượu, họ nâng cốc chúc mừng những kỷ niệm, cùng cười, cùng nhớ lại ngày cưới, nhớ lại bữa tối đầu tiên họ bên nhau trong đời.
Brad lại rót rượu và đề nghị họ sẽ cùng ăn thêm một ít nước sốt đặc biệt nữa do cô làm. Anh vào bếp để lấy thêm. Cathy đẹp rực rỡ trong đêm đó, dường như có đốm sáng lung linh ánh lên từ trong mắt cô mà anh đã không được nhìn thấy trong nhiều năm qua. Cô hạnh phúc, toại nguyện và một lần nữa chìm vào tình yêu nồng nhiệt.
Khi bữa tối đã xong, Brad bước tới bên Cathy, nắm lấy tay cô và đưa cô tới chiếc giường cưới trên tầng.
Họ làm tình, hồi tưởng lại đêm tân hôn, nhắc lại những lời thề nguyền trong khi hai cơ thể quấn chặt lấy nhau.
“Chẳng bao lâu nữa”, cô nghĩ khi họ ôm lấy nhau.
“Chẳng bao lâu nữa”, cô nghĩ khi nụ hôn của anh nhẹ nhàng lướt qua trán.
“Chẳng bao lâu nữa”, cô nghĩ một mình khi anh trôi vào giấc ngủ và không bao giờ tỉnh dậy.
“Chẳng bao lâu nữa, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau”, cô lầm bầm khi bắt đầu trôi vào một giấc ngủ vĩnh viễn.
Sáng hôm sau, người dọn vệ sinh đến. Cô ngửi thấy mùi sáp nến và bước vào phòng ăn. Cô ngạc nhiên trước những gì mình nhìn thấy. “Cathy không thể là người bày bừa ra đống hỗn độn này được”. Vào bếp, cô nhìn thấy một chiếc chảo sạch bóng, một bình đựng nước sốt, hai ly rượu và lạ nhất là một chai rượu hoàn toàn sạch trơn.
Khi bước lên tầng trên, cô gọi tên Cathy và cảm thấy sợ hãi trước những gì vừa nhìn thấy. Cô đã hơi lo lắng kể từ tuần trước, khi Cathy yêu cầu cô dọn dẹp lại phòng ngủ lớn, căn phòng mà Cathy chưa từng cho phép ai bước vào.
Cánh cửa phòng ngủ khép hờ. Ngôi nhà vô cùng tĩnh lặng. Cô mở cánh cửa ra. Sự tĩnh lặng bị phá vỡ hoàn toàn bởi tiếng thét thất thanh của cô. Cô lao tới điện thoại để gọi cấp cứu. Vài phút sau, xe cứu thương và cảnh sát ập đến.
Hai nhân viên cứu thương bước ra khỏi phòng, lắc đầu, không làm gì được nữa. Có cái gì đó đã bị sử dụng quá liều. Cảnh sát bước vào, người dọn dẹp chưa hết bàng hoàng, chỉ vào mẩu ghi chép trên bàn trang điểm, do Brad viết.
Báo chí đưa tin, mẩu giấy nói rõ, anh không thể sống thiếu cô. Đây rõ ràng là một vụ án mạng/ tự tử. Cô là tất cả những gì anh muốn.
“Tòa án tuyên bố, hoặc nước sốt hoặc rượu đã bị bỏ độc. Họ không biết rõ, có thể là cả hai”.
“Brad đã làm điều đó?
Hay Cathy?
Liệu chúng ta có bao giờ biết?
Có lẽ là không.
Xin mời tiếp tục với các tin khác trong tuần…”.
(Truyện ngắn cực hay tại Truyendammy.vip)