Truyện ngắn ngày valentine do Truyendammy.vip sưu tầm đọc truyện ngắn ngày valentine.
Xem truyện ngắn: Ngày valentine
Tác giả: Nguyên Hương
Mười ba tuổi, nó có hai mối tình.
Mối tình thứ nhất là của anh Hùng với chị Cúc. Một buổi chiều, anh Hùng nhét vào tay nó gói sô cô la khá to, loại sô cô la thỏi dài và dày chứ không phải những miếng mỏng nhỏ như lòng bàn tay bày bán trước cổng trường cấp một. Nó rất ngạc nhiên nhưng vốn ít nói nên nó chỉ nhướng mắt nhìn anh Hùng mà không hỏi gì. Ngày thường anh Hùng cũng hay mua quà cho nó và Kim Anh nhưng chẳng bao giờ nó được bánh kẹo ngon. Sinh đôi, chỉ ra sau nó mấy giây thôi nhưng được làm em nên Kim Anh tha hồ vòi vĩnh bắt nó phải nhường. Má thường nói may mà hai đứa trái tính nhau.
Nỗi ngạc nhiên qua nhanh khi anh Hùng đặt trước mặt nó phong thư màu xanh:
– Đưa chị Cúc giùm anh.
À, ra vậy. Gói kẹo là để trả công. Nó mỉm cười vui vui.
Kẹo sô cô la, bánh trứng, quyển sổ tay bìa in hình phong cảnh tuyệt đẹp… Và hơn vậy nữa, anh Hùng còn dắt nó đi uống cà phê. Chưa bao giờ đi quán, nó thấy mình trịnh trọng hẳn lên khi cậu con trai chạy bàn lễ phép chờ nó chọn lựa giữa ca cao và sữa tươi. Cái gì quanh nó cũng lạ và bí ẩn, ngay cả anh Hùng ở quán cũng rất khác ở nhà. Ở nhà, anh thường trêu chọc nó và Kim Anh cho đến khi nào có tiếng hét lên hoặc oà khóc mới chịu thôi. Còn ở đây, anh kiên nhẫn đợi nó lựa chọn, rồi nhẹ nhàng vớt bớt đá trong ly của nó “Vừa lạnh thôi là ngon nhất, đá nhiều uống vừa ê răng vừa nhạt nhẽo”. Nếu ly của nó là sữa tươi, anh cho thêm vài giọt cà phê từ ly của mình và nói rất dịu dàng “Thơm thơm uống hay lắm”.
Không một ai biết anh Hùng tán chị Cúc cũng như không ai biết chị Cúc chê anh Hùng. Ba tháng sau, anh Hùng không còn đặt trước mặt nó những lá thư xanh khi chung quanh không có ai nữa.
Nó thấy vắng vắng, việc làm chim xanh đã thổi vào cuộc sống trầm lặng của nó một làn gió. Không còn bánh trứng để giấu Kim Anh, không còn sô cô la để đang nhai thấy Kim Anh đi đâu về vội ngậm miệng lại, không được dắt đi quán cà phê nữa… Anh Hùng chắc không biết nó cũng buồn.
Mối tình thứ hai là của anh Hùng với chị Quế. Những món quà cho nó nhiều hơn và không chỉ kẹo bánh. Chị Quế cho nó những cái nơ cột tóc, vòng đeo tai và hai cái mũ, cái rộng vành để đi trời nắng còn cái nhỏ xíu là để làm duyên mái tóc. Anh Hùng được yêu, nó trở nên xinh xắn hơn rất nhiều.
– Má mua cho chị Yến mà không mua cho con – Kim Anh dậm chân ghen tỵ.
Má nhìn hai đứa, chuyện Kim Anh làm ồn thì không lạ, nhưng cái mũ trên đầu nó làm má ngạc nhiên:
– Tiền đâu con mua?
– Con…
Nó ấp úng. Nó biết anh Hùng giữ bí mật chuyện đó lắm. Mặt mũi nó đỏ bừng vì vốn ít nói mà bây giờ lại không được nói thật.
– Hả? Tiền đâu con mua? – Má hỏi gặng.
– Con… con nhịn tiền ăn sáng…
Nó nhìn thấy cái nháy mắt cám ơn của anh Hùng phía sau lưng má. Vậy, anh Hùng biết yêu mà nó biết nói dối.
Phần thường cho nói dối là một đôi xăng đan mà trắng sữa tuyệt đẹp. Kim Anh dậm chân mạnh hơn:
– Má cho chị Yến tiền ăn sáng nhiều hơn con.
Lần này thì má lo lắng thật sự:
– Con không được nhịn ăn sáng nữa nghe Yến. Lỡ đói bụng rồi xỉu thì khổ lắm.
Sau lưng má anh Hùng tủm tỉm cười.
Mười sáu tuổi, nó biết hàng chục mối tình.
Cũng như anh Hùng, bạn bè trong lớp nhận ra khả năng tuyệt vời của nó là biết im lặng trong những chuyện cần im lặng. Thậm chí có những lá thư không cần dán vì nếu nó có đọc thì cũng như không vì chẳng bao giờ nói ra, huống hồ trêu chọc gì ai.
Nó là người duy nhất sau hai kẻ trong cuộc biết lý do tại sao tên Trần Văn A hôm nay làm bài không đầy đủ. Làm sao mà đầy đủ được khi suốt từ sáng đến tối mịt hôm qua phải đóng cho xong cái kệ sách để tặng em của “nàng”. Nó là người duy nhất rõ tại sao Nguyễn Văn B đột nhiên ho sù sụ. Có gì đâu, chịu suốt trận mưa dài tám cây số, cái áo mưa để che chắn cho giò phong lan làm quà sinh nhật “nàng”. Nó là người duy nhất biết tại sao tình bạn giữa C và D vỡ tan, chỉ vì tên C dám trêu chọc “nàng” của D, điều oái ăm là D bỏ qua nhưng “nàng” lại ra tối hậu thư “hãy chọn lựa, hoặc là C, hoặc là nàng”…
Nó biết nhiều vô kể. mà chẳng có chuyện nào là của nó. Cũng như nó đọc bao nhiêu thư tình mà chẳng có lá nào là của nó.
Mười tám tuổi, một sáng bước vào lớp như mọi ngày, đút cặp vào hộc bàn nhận ra có gì đó bất bình thường, nó cúi nhìn – một lá thư màu xanh!
Quen nhận để rồi chuyển cho người khác, nay lá thư còn lại trong cặp khiến nó một chút lúng túng và rất nhiều nôn nao. Nó kín đáo nhìn quanh lớp, ai là tác giả lá thư này?
Trưa về, việc đầu tiên của nó là đi như chạy vào phòng đóng cửa lại đọc thư. Hết lúng túng, hết nôn nao. Trời ơi, thì ra chỉ vậy thôi sao? Bao nhiêu lần làm chim xanh, bao nhiêu lá thư tỏ tình đã đọc… lá thư này giống hệt như những lá thư kia. Không có gì đặc biệt. Không có gì… chưa kể nét chữ xấu ơi là xấu. Đã vậy còn tái bút “Chữ xấu đừng cười nghe”. Nỗi hụt hẫng khiến nó chút nữa vo tròn lá thư lại nhưng rồi đổi ý, nó lấy bút ghi lên phần giấy còn trống của lá thư “Chỉ vậy thôi a?”. Ngày mai, tan học nó sẽ để lại lá thư này trong hộc bàn. Tưởng tượng đến một khuôn mặt con trai ngớ ra, nó thấy buồn cười.