Cả Ngố lễ phép hỏi:
– Vậy thì chừng nào “tiểu thơ” chịu ưng con, thưa đậu phụ, ủa… nhạc phụ?
Ông Cao chịu hết nổi lớn tiếng quát:
– Tui đã nói tui không phải là nhạc phụ của cậu. Mong cậu ăn nói cho đàng hoàng một chút!
Cả Ngố nghe nạt thì sợ hãi nói:
– Dạ… dạ… bác đừng giận, con lúc nào cũng ăn uống đàng hoàng… ơ… ăn nói đàng hoàng mà…
Ông Cao lắc đầu như hết ý kiến. Ông thấy cách hay nhất là nên im lặng mà thôi chứ không nên nói thêm điều gì nữa cả. Hai người sắp sửa bước vào phòng thì một chị ở bước ra nói:
– Thưa ông, cô Thúy cho mời anh ấy dzô.
Ông Cao nhìn Cả Ngố nói bằng một giọng khinh khi:
– Đó! Bây giờ cậu nói sao cho vừa lòng con gái tui thì nói. Nó có chịu lấy cậu hay không là quyền của nó chứ tui hổng ép. Người ta nói “ép dầu ép mỡ, nai nỡ ép duyên”. Tui hổng biết gì hết nữa à nghen.
Nói xong, ông Cao bước thẳng ra vườn lan gần đó ngắm những chậu bông, chậu kiểng đắt tiền. Cả Ngố đi theo chị người làm vào trong. Cửa mở, một nàng thiếu nữ ăn mặc hết sức sang trọng, với thân hình bốc lửa. Người đó chính là Thúy, con gái của ông Cao. Nhìn thấy Cả Ngố, nàng quay qua hỏi chị người làm:
– Chị Sáu! Chị có đem lộn người tới đây không?
Chị Sáu, tức người làm đáp:
– Hông đâu cô Hai! Đây là con trai ông Ba tên Cả Ngố.
Thúy khẽ lắc đầu nói:
– Thôi được rồi. Chị mau ra ngoài kia để tui phỏng vấn anh ta một chút.
– Dạ, cô Hai!
Chị Sáu ra ngoài rồi, Thúy nhìn Cả Ngố từ đầu đến chân, hất hàm hỏi:
– Anh có bằng cấp gì hả?
Cả Ngố ngơ ngác hỏi:
– Bằng cấp là gì hả cô?
Thúy lắc đầu nói:
– Tui hỏi anh học tới lớp mấy rồi. Anh có tới trường hông?
Cả Ngố lắc đầu:
– Dạ thưa cô, “con” chưa bao giờ được tới trường hết.
Thúy vừa bực vừa tức cười với lối xưng hô của Cả Ngố. Nàng lại hỏi tiếp:
– Vậy thì anh làm nghề gì?
Cả Ngố nhanh nhẩu đáp:
– Dạ ba con làm “thợ đụng”, con đi theo phụ. Nói cho “dzăng chương” (văn chương) nghĩa là “thợ đụng phụ”.