Khi trong giang phòng chỉ còn lại cô gái áo đỏ, nàng này nét đẹp tuyệt trần, cơ thể thon thả, mới nhìn vào, ai cũng không thể rời cặp mắt đi chỗ khác được. Điểm khác thường của người con gái này so với sáu người con gái khác, là nàng không chủ động. Nàng chỉ nằm yên một chỗ, như ra vẻ không có người nào khác trong căn phòng. Sốt ruột, Tây Môn Lộc chồn tới gần nàng, đưa tay sờ lấy cơ thể nàng. Người con gái này vẫn bình thản không lộ ra vẻ kháng cự. Yên tâm hơn, Tây Môn Lộc cơiû từ từ những lớp vải trên người nàng xuống. Cho tới khi trên người nàng này không còn mảnh vải, Tây Môn Lộc phải bàng hoàng vì vẻ đẹp toàn diện của trời đất tạo cho người thiếu nữ này. Hắn choàng đến hôn lấy nàng ta. Người con gái chấp nhận nụ hôn của hắn, cửa miệng nàng hé mở tiếp lấy chiếc lưỡi của Tây Môn Lộc và đáp trả bằng uốn cong chiếc lưỡi mình liếm lấy lưỡi của hắn. Vui mừng, Tây Môn Lộc ôm hôn nàng thắm thiết, và hạ bộ áp sát vào phần bụng của nàng chuẩn bị giao hợp. Người con gái khẽ nhắm mắt và banh rộng cửa háng ra như biểu lộ sự đồng ý và thuần phục của người gái sẳn sàng hợp cấu với người trai. Và rồi, Tây Môn Lộc, bặm môi thục mạnh cặc mình vào lồn nàng ta. Nàng áo đỏ chỉ rên nhỏ một tiếng rồi lại nằm yên không cử động. Bấy giờ, Tây Môn Lộc mới vỡ lẽ cách phục vụ của người con gái này. Hóa ra nàng muốn Tây Môn Lộc phải háo hức muốn đụ nàng, và phải chủ động trên mọi phương diện, bù lại, nàng sẽ tiếp nhận hết những đòi hỏi của Tây Môn Lộc, và sãn sàng đáp trả lại những đòi hỏi ấy. Nghĩ như vậy, Tây Môn Lộc thấy vui vui, vì so với sáu người con gái đầu, những nàng này chỉ chủ động, nên không hoàn toàn thoả mãn ý muốn của hắn, nhưng với nàng này, hắn có thể dày vò, làm bất cứ những gì hắn muốn đối với nàng. Và vậy, hắn hăng say đụ tới tấp, đụ tơi bời vào cửa lồn nàng này. Người con gái áo đỏ có dục tính mạnh mẽ hơn sáu người con gái trước đó. Âm hộ nàng rỉ ít nước như vừa chỉ đủ làm ướt cửa đạo, nhưng nó lại sâu và siết chặt nên Tây Môn Lộc đụ vào rất sướng. Tới một lúc nào đó, khi cơn sướng đã tràn ngập người con gái áo đỏ, má nàng ửng hồng,đôi mày lá liễu rung lên, miệng nàng tru lại thở hồng hộc, và thốt lên những lời nói dâm đãng:
– Oái, ối, á á á, anh ơi, sướng quá, sao anh làm em mệt, mà em làm anh sướng thế! Ứ, ú, ú, ối, em cảm thấy như mạch máu em đang căng lắm rồi, anh ơi, anh dòm xuống đó, anh có thấy cục thịt hồng của em đang cương lại không? Aáy ấy, em bắt đầu không kiềm nổi nữa rồi.Ááá…
Cô gái ấy rú to lên, hai đôi tay mểm mỏng, trắng nõn nà của cô ta quàng lấy Tây Môn Lộc ép sát vào người cô ta, rủ rỉ nói bên tai hắn:
– Em biết là anh chưa ra đâu, nhưng anh hãy ngừng lại để cảm giác khoái lạc tột cùng của người đàn bà anh nhé!
Tây Môn Lộc gật đầu. Hắn ngây ngất dòm lấy cô gái áo đỏ, nàng đẹp quá! Rồi chẳng bao lâu hắn cảm giác hơi thở cô gái ấy ngày càng dồn dập, má ửng hồng, bộ ngực nàng phập phồng theo hơi thở, và rồi nàng duỗi người ra, cửa lồn co thắt và giần giật vài cái nhẹ, rồi nàng ta rỉ ra một ít nước ở cửa lồn. Chỉ vậy thôi, chứng tỏ là người con gái áo đỏ đã thoả mãn với niềm nhục dục của người đàn bà. Cơn sướng không những đến với nàng mà còn đến với cả Tây Môn Lộc, hắn rùng mình vài cái, và chỉ giây chốc, hắn có cảm giác bao tinh dịch sẽ đổ ra trong lồn người con gái này. Nhưng không, chỉ giây lát sau đó, hắn lại cảm giác đường kinh mạch dẫn tinh dịch ra ngoài đã bị khép lại, và con cu hắn vẫn giữ chiều thẳng băng.
Khi cô gái mặc áo đỏ khuất sau tấm rèm, mười tám cô gái khác lại xuất hiện và liên tục ái ân cùng với Tây Môn Lộc. Họ đều là những cô gái nhan sắc mặn mà, đằm thắm. Từng người một, đem lại những cơn sướng khác nhau cho Tây Môn Lộc, và khiến cho hắn phát hiện rất nhiều niềm khoái lạc trong tuyệt đỉnh vu sơn. Nhưng những cô gái ấy, không ai có thể chinh phục được Tây Môn Lộc. Hắn là một con hổ đói xông xáo giữa bầy cừu non, cứ từ từ xơi thịt từng con một. Và sau mười tám cô gái ây, trong hai ngày kế tiếp, hắn lại được giao cấu với ba mươi sáu người thiếu nữ. Ba mười sáu người con gái này, mỗi người áp dụng mỗi tư thế trong ba mươi sáu cách làm tình của cổ thư để lại. Càng giao cấu, Tây Môn Lộc càng thâm thúy từng lợi ích của từng tư thế, bổ ích cho kinh nghiệm phòng the của hắng đồng thời giúp hắn trán kiện cơ thể.
Qua được 36 cửa ải mỹ nhân, Tây Môn Lộc lại được hầu bởi bảy cô tỳ thiếp. Bảy cô này, có thể nói nhan sắc trung bình, nhưng được một điểm, họ đều thể chất khỏe mạnh. Họ thay nhau hầu hạ hắn. Họ dùng những tư thề giao hợp có lợi cho nam nhân, giúp Tây Môn Lộc nhiếp bổ cường tinh, khiến hắn hùng hổ như cọp, khỏe như trâu. Dĩ nhiên, càng làm vậy, bảy cô tỳ nữ ngày càng trở nên xanh xao, trở nên tình trạng dương thịnh âm suy. Cho tới khi họ đã vắt cạn âm tinh trên người họ cũng là lúc Tây Môn Lộc sung sức nhất, và chuẩn bị tới cửa ải cuối cùng, giao hợp với thiên hạ đệ nhất kỷ nữ, Nguyễn Tố Quyên.
Giờ Tuất đã điểm và nhường chỗ cho giờ hợi, báo hiệu một đêm sắp qua và một ngày mới sẽ đến. Tây Môn Lộc uể oải bước đến cửa phòng cuối cùng của kỷ viện. Mặc dù máu còn hăng, nam khí còn vượng, nhưng chân tay cơ thể hắn, đã căng thẳng tới tột cùng do lao lực quá độ. Bù lại, hắn cũng đã hưởng được nhiều khoái lạc không ít. Mục tiêu của hắn bây giờ, là cẩu hợp với Nguyễn Tố Quyên để cho hắn thoã mãn cùng cực rồi đánh một giấc ngủ dài.
Bước qua cánh cửa ấy, một màu hồng mờ ảo đập vào mắt hắn. Cả căn phòng trang bày thật tú lệ, kỳ ảo. Khắp nơi đều treo lên những tấm rèm lụa hồng nhung, ánh sáng phát ra từ những ánh nến lung linh làm người người dễ chịu. Nguyễn Tố Quyên đang nằm trên một chiếc ghế bành được tạo bởi những cây lụa mềm mại, trơn tru thuộc loại cống phẩm của triều đình. Tây Môn Lộc sững sờ nhìn lấy Tố Quyên. Nàng đẹp thật. Cả đời hắn, từng gặp biết bao mỹ nhân sắc nước nghiêng trời, bản tánh thô lỗ cọc cằn, coi gái như những chiếc vớ rách, nhưng lần này ngoại lệ. Tố Quyên là một mỹ nhân sắc nước toàn vẹn. Khuôn mặt được bôi lên một lớp phấn nhạt như tô đậm thêm nét trắng ngời của khuôn mặt chị Hằng. Càng tới gần bên Tố Quyên, Tây Môn Lộc hít thở một loại hương thơm, vừa nhu mì, nhưng thơm ngát tựa như mùi hoa sen. Mùi hương này thoang thoảng và tự nhiên, mà không có phấn hương nào trong thiên hạ có thể tạo được, mùi hương nhu của Nguyễn Tố Quyên.
Tây Môn Lộc chồm tới toan ôn chầm lấy Tố Quyên, nhưng vụt chốc, hắn đã chộp hụt. Đang còn bỡ ngỡ, thì hắn chợt nghe một tiềng cười khúc khích ở bên tai. Quay lại dòm, thì thấy Tố Quyên đã ở sau lưng hắn từ lúc nào. Dáng người thướt tha, nàng nhún vai, trên miệng vẫn nở một nụ cười tươi để lộ hàm răng trắng xinh. Môi chúm chím, nàng nói nhỏ, nhưng Tây Môn Lộc nghe rất rõ:
– Đến đây, đến đây với em!
Tây Môn Lộc cười hắc hắc rồi lại phóng tới vồ lấy Tố Quyên. Nhưng lại hụt, tuy vậy, không biết do vô tình hay cố ý, mảnh áo ngoài của Tố Quyên đã bị Tây Môn Lộc chụp được, và bị rách toạt. Thế là bờ vai trắng nõn nà của Tố Quyên bị lộ ra dưới ánh đèn mờ ảo. Tuy vậy, Tố Quyên không ngại ngùng, nàng vừa chống nạnh, nhún vai tựa như khiêu khích với Tây Môn Lộc. Khoái chí, Tây Môn Lộc rầm lên một tiếng rồi nổ lực phóng tới quyết chụp cho được Nguyễn Tố Quyên vào lòng. Lần nào Tây Môn Lộc cũng chụp hụt, nhưng cứ mỗi lần vậy, hắn lại chụp được một mảnh đồ trên người Nguyễn Tố Quyên.
Được hơn nửa canh giờ, cuối cùng, mảnh áo lót trên người Nguyễn Tố Quyên đã nằm trong Tây Môn Lộc. Bấy giờ, Tố Quyên không còn chạy nữa, nàng dịu dàng bước trở về chiếc ghế bành. Cơ thể nàng trần truồng không một mảnh vải, nhưng Tây Môn Lộc vừa đắm đuối nhìn mà ngỡ rằng, nàng đang khoát lên một chiếc áo đẹp nhất trong thiên hạ. Mái tóc đen dài bóng mượt trải dài trên hai bờ vai làm che đi phần nào bộ lưng ong mượt mà duyên dáng của nàng. Khi Tố Quyên xoay mình lại, và nằm ngửa trên chiếc ghế bành, bấy giờ, Tây Môn Lộc mới thõa mắt chiêm ngưỡng nét đẹp toàn vẹn của Tố Quyên. Thiên hạ ca ngợi Nguyễn Tố Quyên như là một cô tiên nữ giáng trần quả không sai. Khuôn mặt nàng với mày liễu, mắt sáng, mũi thon, miệng đỏ như cánh hồng tạo nên một nét đẹp tú lệ, thanh cao đài cát. Cơ thể của nàng, cũng toàn vẹn như khuôn mặt, chỗ đáng cong thì cong hẳn ra, còn chỗ đáng nổi thì cồn cộn lên. Cặp đùi của nàng thon thả, dài, y như ứng vào câu của tiền nhân ‘trường túc bất chi lao’, tuy vậy, chỉ có cặp đùi ấy mới xứng với nàng, Nguyễn Tố Quyên.
Tố Quyên nằm loã lồ trên ghế bành, nàng không một lời chào gọi, nhưng tư thế nằm ấy đã nói lên điều đó thay nàng. Nó như mời gọi Tây Môn Lộc, chàng ơi hãy đến với thiếp, thiếp đã sẵn sàng rồi. Và không để Tố Quyên đợi lâu, Tây Môn Lộc đã hùng dũng bước đến bên nàng, nằm lên người nàng, đôi tay rung rung mân mê đôi mộng đào của nàng, và thúc dương vật vào âm hộ của Tố Quyên.
– Oái, nhẹ thôi nhé chàng!
Tố Quyên nhắm nghiền đổi mắt, miệng rên nhõ. Da thịt nàng thật mỏng và mịn như một tấm lụa đào quả thật khiến Tây Môn Lộc không dám sàm sỗ làm mạnh. Hắn vuốt nhẹ con cặc đã từ lâu thẳng cương dậy, rồi bắt đầu nhấp nha nhấp nhô ở ngoài bờ lồn của Tố Quyên. Cửa lồn Tố Quyên thật bó sát, tựa hồ như nàng chưa bao giờ giao hợp với ai. Tây Môn Lộc khẽ dích con cặc từ từ ấn mạnh vô sâu vào trong âm hộ của Tố Quyên.
– Á á, ư ư…
Giọng của ngọc nữ nức nở nấc lên trong đầy hoan lạc, sướng khoái. Cả cơ thể nàng rung rẫy mạnh. Đôi bàn tay mềm mại của nàng, vịnh vào hai bắp đùi củ Tây Môn Lộc, cặp đùi non nớt bấu vào hai hông của hắn để làm chậm bước tiến của hắn. Nhưng rồi, Tây Môn Lộc khi gần đụng tới tử cung của Tố Quyên thì hắn cảm giác bị một tấm lưới nhỏ chặn lại, tựa như bức màng trinh của người con gái. Thôi đúng là nó rồi, Tây Môn Lộc vừa mừng vừa run hỏi lắp bắp:
– Nàng còn trinh ư?
Tố Quyên nghe hắn hỏi, miệng cười khúc khích, ánh mắt đầy vẻ chế diễu hỏi lại:
– Đại gia đoán thử đi!
Tây Môn Lộc hơi ngỡ ngàng, rồi bất chợt hắn vỡ lẽ ra một điều. Hắn từng nghe một người bạn nói, có một số người đàn bà, có thể trở lại hoàn tân sau khi giao hợp. Nguyên nhân là vì bức màn trinh của họ không dày và dễ đàn hồi, và đường kính lỗ thoát lớn hơn những người đàn bà thông thường, nên vậy khi giao hợp, họ có thể điều khiển các vòng bao quanh ống âm đạo, khiến nó co sát,chắn lại, và rung rẫy liên tục, khiến cho người đàn ông cảm giác như đang giao hợp với trinh nữ. Ngỡ đâu chỉ là một câu chuyện bịa đặt, nhưng cuối cùng, Tây Môn Lộc đã gặp được loại đàn bà này, và hơn nữa lại là một người đàn bà dung nhan xinh đẹp, và cuồng nhiệt trong tình dục.
Càng nghĩ Tây Môn Lộc càng phấn chí, và ra sức thọc thủng tấm bì trinh đàn hồi ấy, và nắc những cú dồn dập. Nhụy hoa của Tố Quyên bấy giờ đã ẩm đầy những chất nước dâm, và trải dài hai bên háng, giúp cho dương vật của Tây Môn Lộc dễ dàng xâm nhập âm hộ của nàng. Hợp cẩn như vậy độ chừng tàn một cây nhan. Thấm mệt vì phải lao động nhiều, Tây Môn Lộc bèn ôm chặt tấm lưng thon của nàng, miệng nút chặt lưỡi của nàng, rồi lật xấp người nàng lại, mình đè lên tấm lưng ấy, nắc những cú thật gần thật sâu, vào lồn của Tố Quyên theo kiểu cẩu nhập. Tố Quyên chới với vì sức đụ dai dẻo của Tây Môn Lộc, nhưng cũng không kém phần thích thú. Hai chân nàng dang ra hai bên ghế, hai tay soải nắm hai thành ghế, hạ thể nhấp nhô đáp ứng với người tình. Miệng nàng thoát ra những dâm ngữ xốn xáo, tục tĩu nhưng không kém phần mê ly:
– Nựng em nữa đi anh, nịu em ấy, Đúng rồi, chỗ ấy đó anh, em thấy tê, ôi nhưng không phải tê, ôi mê nhưng không phải mê, em chịu không thấu nữa rồi, ôi nhưng đừng bỏ chỗ ấy anh nhé, Nắc em đi, ối, á á á, nựng em nữa đi, nựng em chết đi anh.