Thanh lại lườm tụi thờm một phỏt nữa và núi với tụi:
– Được rồi, mày nhớ đấy nhộ
– À quờn, phải là hu hu hu anh Thanh, sao anh chưa trả đĩa cho em mà anh đó chết
– Mẹ mày, mày khúc thế, tao hiện hồn về tao búp cổ mày
– Búp đi. Ah mà thụi, đừng búp cổ em làm gỡ, búp chim em ấy cho nú sướng
– Cú mà búp cỏi bờ lúp túp phúp phúp phúp ấy. Tao cắt phộng cỏi đấy của mày đi thỡ cú.
Thanh cú cỏi kiểu núi vần điệu rất nhắng như vậy đú. Cú lần tụi bị gọi là “Lõm hõm cỏi bờ lõm tõm phõm phõm”????. Thanh chỉ tay vào tập tài liệu Thanh mua cho tụi và núi:
– Trong tỳi của anh cú đỏp ỏn mụn Kinh Doanh Quốc Tế rồi, mày lấy ra rồi kick vào tài liệu của mày đi.
– Ùh, thanh củi vào mặt (thank you very much đú mà)
– Mày cứ ở nhà học đi nhộ. Anh tỡm được đỏp ỏn mụn gỡ thỡ anh mang đến cho mày OK?
– Hay quỏ
– Thế mà mày suốt ngày rủa anh mày chết
– Khụng, em núi thật là anh về nhà xem như thế nào để cũn chữa trị.
– Rồi, mày yờn tõm, anh sống dai lắm.
Chỳng tụi đó cựng vượt qua kỳ thi cuối cựng như vậy đú. Trong buổi liờn hoan cuối kỳ Thanh tặng tụi một chiếc thắt lưng da Versage rất xịn. Cỏi thằng bao nhiờu hụm mỡnh mang cặp sỏch đầy đủ nú khụng cho. Nhằm đỳng cỏi hụm mỡnh xỏch theo mỗi mồm để ăn liờn hoan thỡ lại đưa. Tụi cầm trờn tay. Uống rượu vào say quỏ lỳc về để quờn lại quỏn của người ta, mà tụi cũng khụng chắc nữa. Cú thể là tụi để quờn ở chỗ sửa xe. Vỡ trờn đường về xe Thanh bị hỏng phải sửa mà. Tụi cũng chẳng nhớ nữa. Mất cỏi thắt lưng da ấy rồi. Thanh tiếc một (mấy trăm nghỡn chứ ớt đõu) tụi tiếc mười (vỡ giỏ trị tinh thần, một mún quà đầu tiờn của một người bạn thõn tặng tụi).
Chỳng tụi thi xong rồi, giờ là đi thực tập. Tụi đó hy vọng là Thanh sẽ tỡm chỗ thực tập cho tụi (vỡ Thanh hứa thế) nhưng rồi lại khụng thực hiện vỡ lý do đặc biệt mà sau này tụi mới biết. Thanh cũng núi với tụi nợ 6 trỡnh mụn Kế Toỏn (khụng phải là mụn chuyờn ngành của mỡnh) thỡ vẫn được đi thực tập. Nhưng cuối cựng thỡ mọi chuyện khụng suụn sẻ như vậy. Tụi khụng được đi thực tập cho đến khi trả nợ xong. Quy định của khoa nợ dưới 6 trỡnh mới được đi thực tập (thế mới cỳ chứ). Hụm nghe thầy phổ biến quy chế thi và bảo vệ luận văn, tụi buồn thối ruột thối gan, chẳng thiết núi gỡ với ai thỡ Thanh lại ngồi cười đựa với Nội, Hưng và mấy đứa nữa. Tụi chưa cần là Thanh giỳp được tụi hay khụng, nhưng chớ ớt thỡ Thanh cũng phải an ủi tụi một cõu hay thế nào chứ. Tụi giận Thanh ghờ gớm. Thanh cũng giận tụi ghờ lắm. Hụm lấy giấy giới thiệu đi thực tập, Thanh đó rủ tụi đi lấy luụn. Nhưng tụi cú việc nờn phải đi muộn. Hụm đú Thanh và Hưng – gó này nợ đến 18 trỡnh – vậy mà vỡ lấy đợt đầu. Thầy cũng chẳng kiểm tra sổ phỏt luụn, thầy chủ nhiệm khoa ký luụn, sang bờn phú hiệu trưởng đúng dấu luụn. Những người đến sau bị kiểm tra gắt gao. Hụm đấy tụi mà đi với Thanh thỡ mọi chuyện đó xong lõu. Tụi giận Thanh, Thanh giận tụi. Tỡnh bạn bị thỏch thức nghiờm trọng. Cú nguy cơ tan vỡ.
Tụi về nhà và tức tối ghờ gớm. Tụi nghĩ nhiều lắm. Tụi đó hi sinh vỡ một người khụng đỏng. Hắn ta thõn với Hưng, Nội hay Thuỷ hay một ai đú hơn là thõn với mỡnh. Vậy mà mỡnh… Tức thật. Tụi nghĩ đến những gỡ tụi làm vỡ Thanh quỏ nhiều. Mà Thanh thỡ khú tớnh, làm Thanh hài lũng khụng dễ dàng tớ nào….. Vậy mà tụi được gỡ. Tụi thật ngốc, tụi bị lợi dụng rồi. Lỳc tức tối, hỡnh ảnh người anh mà tụi thực lũng yờu quý trở nờn xấu xa như vậy đú. Giờ nghĩ lại tụi thấy đỳng là “tụi giận quỏ mất khụn rồi”. Tụi định bụng sẽ gọi điện cho Thanh một trận rồi kết thỳc hợp đồng luụn. Nhưng lại nghĩ thụi kệ khụng làm bạn với nhau được thỡ cũng khụng nờn làm kẻ thự. 3 hụm sau, Thanh gọi cho tụi:
– Mày cú kiện cỏo gỡ thầy Hạnh trợ lý khoa khụng?
– Khụng
– Thật khụng?
– Thật, em chỉ dại mồm núi là cú người nợ đến 18 trỡnh mà vẫn được đi thực tập mà thầy. Khi thầy hỏi là ai thỡ em biết em ngu rồi nờn em im luụn cú dỏm núi ai đõu
– Đựa, tao đến chịu mày.
– Sao?
– Mày làm anh bị ăn mắng tộ tỏt. Tao xin cho mày sắp được rồi. Mày làm tao tốn với ụng ấy một chầu bia rồi. Xụi hỏng bỏng khụng rồi. Mày….thật tỡnh tao khụng biết phải núi sao nữa.
– Sao anh khụng núi?
– Tao muốn ụng cụng việc đõu vào đấy tao mới núi. Mà mày cú kiện ụng ấy khụng?
– Khụng
– ễng ấy bảo với tao là mày viết đơn kiện ngay trước mặt ụng ấy
– Trời, anh xem, em nhỏt chết lắm, quen biết gỡ ai đõu mà kiện. Anh khụng biết hồi em thi tin 3, em được 4,9. Hồi đú nhà trường quy định điểm bài kiểm tra tớnh vào 20% điểm thi. Bài kiểm tra điều kiện của em được 6, lẽ ra là phải qua đỳng khụng? Thế mà chẳng hiểu thế nào, nhà trường làm mất bài của em. Thế là em trượt mụn đấy đấy. Anh xem, em đỳng nhà trường sai, vậy mà em cũn chẳng dỏm kiện cỏo gỡ. Giờ em sai lố lố, nhà trường tha khụng kiện em thỡ thụi chứ em làm sao dỏm kiện.
– Mày thấy mày ngu chưa?
Sau cỳ điện thoại đú, chỳng tụi lại trở lại thõn thiết với nhau. Bao nhiờu hiểu lầm bay biến thay vào đú là sự gắn kết thờm chặt chẽ. Tụi cũng khụng kể cho Thanh nghe là tụi đó tự bụi xấu hỡnh ảnh của Thanh trong lũng tụi như thế nào nữa.
Tụi đó từng kể cho Thanh nghe là trước đõy tụi thầm thương trộm nhớ Linh mói nhưng khụng dỏm với. Thanh bảo tụi giới thiệu Linh cho Thanh. Tụi cũng mừng thầm vỡ cuối cựng thỡ con tim cụ đơn đúng kớn bao nhiờu năm của Thanh vỡ Quỳnh cuối cựng cũng mở ra. Cơ hội cũng đến, Linh phải làm bài tập Kinh tế lượng nộp cho khoa để lấy điểm kết thúc môn này. Ngày xưa, tôi cũng phải nhờ Thanh làm hộ – môn này khoai lắm trượt như sung ấy. Kết quả là Thanh được 9 tôi được 8, đẹp cả đôi. Lần này có cơ hội để Thanh và Linh tiếp xúc. Còn Thanh sẽ có cơ hội để ghi điểm với nàng cũng như mẹ nàng. Tôi hẹn cả Thanh và Linh đến nhà Lâm làm vì dù sao nhà tôi còn có phòng riêng chứ nhà Linh bán hàng bún cá đông đúc ồn ào sao làm được.
* *
*
Tôi ngồi bịa số liệu về thu nhập gia đình, số con trong gia đình đi học đại học và số tiền chi tiêu cho con học đại học. Tưởng gì chứ cái này thì tôi làm siêu, lần trước tôi bịa số liệu cho cả tôi và Thanh ngon lành đấy thôi. Chỉ cần bịa thu nhập gia đình căn ke làm sao mà số gia đình nông thôn và thành thị phải gần bằng nhau và thu nhập gia đình nông thôn phải thấp hơn thành thị. Hơn nữa gia đình thành thị thường ít con. Còn số tiền chi tiêu cho việc học đại học cũng dựa vào số con, gia đình nông thôn hay thành thị. Cứ thế tư duy một chút thôi là có ngay số liệu. Rồi đưa vào phần mềm MFIT chạy thử. Thanh nhìn vào P – Value hay R2 hay là cái gì đấy trong bảng kết quả phân tích do phần mềm MFIT đưa ra rồi phán xem là có ổn không. Nếu ổn thì thôi nếu không ổn thì bịa lại. Mà không hiểu sao, lần trước tôi bịa cho Thanh và tôi thì rất nhanh gọn mà sao bịa cho Linh m•i không xong. Tôi vừa bịa và vừa tếu như mọi khi để bớt căng thẳng:
– Linh ơi, giờ thì tôi hiểu bà không yêu nhau được. Tôi với bà chỉ mới chơi với nhau thôi mà ông trời đ• thử thách nhau như thế này. Tôi nói thật với bà lần nào tôi giúp bà cũng khó khăn lắm nhé!
Tôi quay qua Thanh buôn tiếp:
– Anh không biết đâu, ngày xưa em mua phiếu làm tiểu luận cho Linh thì trời mưa tầm t•. Thế mà sang buổi sau em sang trường nộp tiểu luận cho Linh thì nắng vỡ đầu luôn anh ạ. Hay như hôm nọ lúc em và Linh đứng trong trường thì trời không mưa thế mà khi em dắt xe chở Linh đi sang bên kia lấy phiếu điểm thì mưa luôn, ướt như chuột lột ấy anh ạ. Bây giờ thêm vụ này nữa bịa m•i vẫn không được chả bù lần trước anh em mình bịa một phát được luôn
Rồi tôi quay sang Linh:
– Thế này thì tôi với bà yêu nhau không khéo trời cho thiên lôi xuống đánh chết cả đôi ấy chẳng đùa đâu
Tôi vẫn thế, nói không cần ai nghe và cũng không để cho người khác nói. Linh chỉ lườm tôi như mọi lần và nói câu hay nói:
– Chỉ toàn huyên thuyên thôi. Thôi tập trung vào chuyên môn đi. Này, nhà này cho 1 con đi học mà một tháng 8 triệu cơ à?
– Thế nhưng thu nhập họ cao thế lại có một con thì phải chi nhiều cho con học tập, “tất cả vì tương lai con em chúng ta”. Tiền nhiều để làm gì, mốc hết à?
Thanh xen vào:
– Đúng đấy, sửa lại đi mày. Thừa tiền thì để tiền làm vốn mà làm ăn chứ cho con 8 triệu một tháng đi học đại học thế thì ngang với mày bảo tôi tối nào cũng đi sàn để lắc hay chơi lô đề hả mày. Ngố thế!
Tôi lại bịa lại. Cuối cùng thì cũng xong. Bây giờ lại là khâu phân tính đánh giá kết quả mà phần mêm MFIT in ra. Thanh kèm Linh như kèm kem. Linh thốt lên:
– Thế này thì nay mai cô nào mà yêu anh Thanh thì thích đấy nhỉ?