Thanh bĩu môi không tin, Thanh luôn không tin tôi. Tôi đã từng nói với Thanh là tôi có bạn gái cũ ở Hải Phòng, dù Thanh không nói ra nhưng tôi biết Thanh không tin là người vừa nghèo vừa xấu như tôi lại có bạn gái. Giờ đến chuyện nhảy nhót. Và đương nhiên đó là nguyên nhân vì sao Thanh chuyển từ cảm giác giận dỗi sang cảm giác shock nặng khi nhìn thấy tôi nhảy hôm đó. Nằm được một lúc thì Thanh rủ Nội đi fuck cave. Và Thanh không hề rủ tôi, nhưng may thay Nội vẫn còn một chút xíu phép lịch sự và rủ tôi đi. Chúng tôi đi ra đường và ngay lập tức bị một ông xe ôm đến mô giới. Thanh nói: “Để chúng cháu tự tìm”. Thanh có vẻ rất háo hức nhưng Nội thì nhát chết, còn tôi thì hết tiền nên kế hoạch của Thanh bị phá sản. Đang đi thì gặp Liên, Tạ Hiền, Hoài và Thanh Nhung đang ngồi ăn bỏng ngô và Bim Bim, chúng tôi ngồi vào tham gia buôn chuyện, một lúc rồi cùng về.
Về đến khách sạn lại nhìn thấy một vài đứa đang ngồi hóng mát và chơi tá lả trên bờ biển. Chúng tôi cùng tham gia vào nhóm đó. Thanh kéo Nội ra một góc và lại tâm sự. Còn tôi thì lại bị bỏ rơi, nhưng may quá Vương gọi tôi ra định nhờ tôi ngoáy tai như mọi lần nhưng không có tóc nên đành chịu. Vương bảo tôi hát. Nhưng tôi đang buồn tâm trạng đâu ra mà hát. Vương nói với tôi: “Vợ mày hôm nay không đi tiếc nhỉ?” (vợ ở đây là Thêm ấy). Đúng rồi, nếu có Thêm ở đây thì tôi không phải cô đơn thế này. Thuận, Trung và cả Phúc nữa vây vào trêu tôi làm gián đoạn suy nghĩ của tôi: “Đi chơi gái đi. hai mươi mấy năm trời để thế kiếm nó mòn đi đấy…..” tôi cũng chỉ nhe răng ra cười và thỉnh thoảng nhìn về phía Thanh đang đắm đuối tâm sự với Nội. 10h đêm chúng tôi chuẩn bị đốt lửa trại chờ Đức và ban tổ chức mượn giàn và micro về để còn dancing và hát hò đêm nay.
11h, lửa được đốt lên để nướng mực, âm nhạc đã sẵn sàng. Khi nhạc được bật lên, Long, Phúc, Thuận ra ngoáy mông vài cái và hô hào mọi người ra nhảy nhưng không ăn thua cho đến khi tôi bắt đầu dancing. Thực ra tôi cũng hơi ngại. Nhưng nghĩ đến ngày thành lập đoàn vừa rồi, CLB sinh viên khuyết tật trường tôi cử tôi tham gia văn nghệ (vì tôi là phó chủ nhiệm CLB phụ trách mảng văn nghệ và tôi đã phải lấy hết can đảm để tham gia). Tôi đăng ký màn khiêu vũ bài If you had my love (Darkchild Remix) của Jennifer Lopez nhưng Lan Anh, người học cùng lớp tôi, phụ trách văn nghệ ở trường từ chối khéo vì không tin tôi. Hôm nay, có Lan Anh ở đây tôi muốn Lan Anh phải ân hận vì đã gạt tôi ra nên tôi bắt đầu thở mạnh một cái, đặt tâm hồn mình vào nhạc và bắt đầu giật lắc tưng bừng không thua gì Jennifer, Britney, Madonna, Shakira, Beyoncé hay Janet. Và đương nhiên tôi ngay lập tức nhận được sự cổ vũ của tất cả mọi người, họ đẩy tôi vào giữa. Mọi người vỗ tay, reo hò như đang cổ vũ bóng đá cho những cú xoay 3 vòng liên tiếp, những quả giật lắc điệu nghệ, những màn múa bụng đỉnh không thua gì Shakira……. của tôi. Nếu không phải bãi cát làm tôi suýt ngã thì tôi có thể nhảy đỉnh hơn. Tôi nhảy liên tục hết bài này đến bài khác. Khi nhảy tôi sợ nhất là nóng (tôi đã cởi trần) và bị ù tai vì tôi bị viêm tai giữa từ bé (tôi ăn dưa hấu để chữa ù tai). Tôi có thể nhìn thấy Thanh đang há hốc mồm kinh ngạc nhìn tôi và nhiều người khác nữa. Tôi trở thành người nổi nhất trong chuyến đi đó. Vì mọi người đều ngạc nhiên vì mọi ngày tôi trông hiền thế mà sao lại nhảy bốc, đỉnh và khêu gợi đến vậy. Tôi nhảy liên tục không nghĩ và gần như không thấy mệt vì tiếng reo hò của mọi người làm tôi quên mọi mệt mỏi. Tôi cứ nhảy như thế cho đến khi có mấy thằng ở khách sạn khác vào nhảy đấu với tôi. Nó cũng nhảy bốc nhưng không có kỹ thuật nên giật nhìn rất chối mắt và thô thiển. Tôi chán quá bỏ ra ngoài mặc áo và hóng gió, để mọi người nhảy. Lan Anh và Tuyết đang ngồi uống rượu với thấy trợ lý khoa. Lan Anh chỉ nói với tôi là: “Tiếc là tớ không để Lâm tham gia văn nghệ chứ không thì ắt hẳn sẽ là rất vui và độc đáo đấy”. Còn Tuyết thì cứ kêu lên: “Mới đầu tớ cứ tưởng ai nhìn mãi mới ra Lâm đấy, nhảy ác thế”. Tôi chỉ xin chai nước để giải khát. Tôi đang hóng mát thì bị Hà Đen lôi vào nhảy tiếp, đó là bài “Let’s get loud” của Jennifer. Thanh lại trố mắt nhìn tôi nhảy vì tôi nhảy giống thần tượng của Thanh quá đỗi.
Nhảy chán chê thì tôi bắt đầu hát. Thực ra tôi không định hát nhưng vì Diệu Hương, người đã nghe tôi hát tại buổi Karaoke giao lưu đầu năm. Hôm đó, tôi hát 2 bài “Trái tim bên lề” và “Back at one” của Brian McKnight. Mọi người đã cổ vũ rất ác khi tôi hát bài “Back at one” vì đây là một bài theo phong cách R&B rất khó. Và hôm đó Thanh và nhiều người cũng ngạc nhiên là tại sao tôi có thể xử lý một cách rất kỹ thuật một bài hát khó đến thế.
Diệu Hương bắt tôi hát tại Hải Phòng, và hôm đấy tôi hát bài “I have nothing” của Whitney Houston, cả không gian chìm trong tĩnh lặng khi nghe tôi hát. Mà thực ra là tôi đang biểu diễn chứ không đơn thuần là hát. Ngoài ra tôi còn hát bè cho Trang hát bài “Stay the same” của Joey McIntyre. Tóm lại, tôi là nhân vật nổi nhất đêm đó. Vương còn nói với tôi: “Không có Lâm thì đêm nay mất vui”. Quả thật khi tôi nhảy, thì mọi người ở xung quanh lửa trại, mọi người đang chơi bài trên bờ, rồi nhân viên khách sạn cũng bỏ dở công việc để xem tôi nhảy. Khi tôi về khách sạn để tắm. Một nhân viên khách sạn còn nói với tôi: “Nhảy nữa đi anh”. Khi tôi đang trên đường về phòng thì gặp Hoà. Hoà giơ ngón tay cái lên ám chỉ tôi là number one và nói một câu: “Thằng em hơi được đấy”. Từ đó trở đi cứ gặp tôi ở đâu là anh Hoà lại giơ ngón tay cái ra và ôm tôi một cái, làm tôi ngại ơi là ngại.
Tắm xong, trong khi đang chờ cho đầu khô thì tôi sang phòng bên ở đó Thanh, Trung, Vương,…… và nhiều boy khác đang nhậu nhẹt. Tôi ra lang cang hóng gió với hy vọng gió biển sẽ làm khô tóc tôi. Tôi lôi mấy cái ảnh tôi mới chụp ra để xem cho đến khi đầu khô và đi ngủ. Thanh nhậu nhẹt đến 4h50 sáng thì đi ngủ. 5h lại dậy để đi ngắm mặt trời mọc với Thuỷ – cô bạn gái thân của Thanh. Người ta nói những đôi bạn thân nếu cùng nhau ngắm mặt trời mọc thì tình bạn sẽ bền đẹp. Nghĩ đến đó tôi lại buồn. Thanh ăn sáng với Thuỷ, đi bơi với Nội, chụp ảnh với Nội, còn tôi thì đang hứng chịu mọi sự trừng phạt về tinh thần của Thanh dành cho tôi. Cũng còn may vì tôi là người nổi nhất chuyến đi nên rất được mọi người quan tâm và trêu ghẹo. Người thì bảo tôi: “Tao thấy mày ngót đi một ít rồi đấy” rồi “mày nhảy thế mà không ngót đi tí nào à?”……..
Có thể bạn cho Thanh là người hẹp hòi nhưng tôi cho rằng đối với Thanh tôi quan trọng lắm thì Thanh mới giận dỗi tôi đến thế. Trưa hôm đó trưởng nhóm chuyến đi hô hào mọi người đóng thêm 10.000. Thế là tôi chỉ còn mỗi 20.000 vì tối hôm qua tôi gọi cho bạn gái cũ của tôi đã hết 20.000 rồi. Ăn xong tôi về phòng thì bị Vương và Thuận ở phòng bên mượn được cái đài của Hà Béo lại mở nhạc và bắt tôi sang nhảy. Chúa ơi, tôi vừa ăn no xong. Nhưng biết làm sao tôi không thể chối từ vì âm nhạc là niềm đam mê của tôi. Nhảy ở đây thích hơn nhiều. Sàn trơn, không khí chan hoà gần gũi. Lần này tôi có thể quan sát Thanh nhảy disco trông không đẹp, sáng tạo và kỹ thuật bằng tôi nhưng rất nam tính. Không như tôi, tôi nhảy đẹp thật nhưng hơi nữ tính. Cũng dễ hiểu vì những ca sĩ nhảy đẹp nhất hiện nay ngoại trừ Michael Jackson còn lại toàn là nữ. 2 cái điều hoà được mở lạnh hết cỡ nhưng ai cũng mồ hôi mồ kê nhễ nhại.
Sau khi nhảy chán chê tôi lại tắm cho mát, lên xe và về Hà Nội. Về đến Hà Nội, tôi thấy Thanh cứ buồn buồn ngồi ở quán nước. Vì bọn nó đã về hết chỉ còn mỗi tôi và Thanh. Tôi đoán là Thanh đang hối hận chỉ vì những giận dối vớ vẩn của Thanh mà đã làm hỏng đi những giây phút vui vẻ của chúng tôi. Thanh hỏi tôi:
– Bây giờ mày về luôn à?
– Ùh, nhưng có việc gì không anh? Anh định rủ em đi đâu à?
– Àh, Ùh…… Thôi mày về đi. 2 hôm nữa anh đến nhà mày
2 hôm nữa, tại sao lại 2 hôm. Thanh đi đâu, làm gì. Tôi cũng không hỏi vì tôn trọng Thanh. Bạn muốn biết hãy chờ ở phần sau. Còn tôi thì phải chờ 2 hôm nữa.
Hôm ở Hải Phòng, tiếng reo hò của mọi người làm tụi nhảy liờn tục khụng mệt cũng khụng nghỉ. Nhưng khi về đến nhà thỡ tụi mới lónh đủ hậu quả của lần “mấu” quỏ đà đú. Trờn người tụi khụng cú cỏi gỡ là khụng đau. Chu1a ơi, tụi đứng lờn ngồi xuống như là một bà bầu 8 thỏng trong 2 ngày đú. Chớnh xỏc là như vậy. 2 ngày, đỳng rồi 2 ngày, Thanh hẹn tụi 2 ngày vậy mà 6h30 chiều rồi sao Thanh chưa đến. Khụng biết là cú chuyện gỡ nhỉ?
– Lõm ơi
Thanh gọi tụi, tụi phi xuống mở cửa. Mẹ tụi vừa đi ra chợ mua đồ ăn thờm cho bữa chiều. Tụi mở cửa, Thanh bơ phờ đứng trước mặt tụi chỉ chực muốn ngó, tay cầm tài liệu ụn thi cho kỳ này.
– Anh Thanh, anh sao vậy?
– Ùh, tài liệu ụn thi kỳ này, anh mua cho mày đấy. Anh đau lưng quỏ, mày đấm lưng cho anh nhộ?
Tụi dỡu Thanh lờn phũng. Và tụi cũng suýt ngó vỡ người tụi cũng đang đau mỏi khắp nơi mà. Thanh hỏi:
– Mày sao vậy, mày khụng dỡu nổi anh à?
– Khụng, người em đau khắp nơi vỡ dancing ở Hải Phũng đõy này
– Ai bảo mày mấu quỏ làm gỡ? Mà mày khụng mệt bằng anh đõu
Tụi để Thanh nằm xuống giường. Khi tụi vộn ỏo lờn ụi chỳa ơi, cỏi lưng của Thanh nú bị làm sao mà lại sưng tấy đỏ khắp nơi. Tụi lại thốt lờn:
– Anh bị sao vậy?
– Anh vừa đi Sapa về
– Cỏi gỡ? Anh vừa đi Hải Phũng về, khụng nghỉ ngơi mà đi luụn Sapa là sao cơ chứ?
– Anh chỏn khụng muốn về nhà. Anh vừa ở bến xe về nhà mày luụn đấy chứ, anh đó về nhà đõu
– Thế vali của anh đõu, anh vứt ở nhà bạn anh ở gần bến xe.
– Thế là hụm đấy anh định rủ em đi Sapa ấy hả?
– Ùh, anh muốn đi chơi với mày
– Nhưng em cũn mỗi 20.000 trong người làm sao mà đi được
– Mày. Chẳng nhẽ anh khụng bao nổi mày. Nhưng cú điều là anh thấy mày muốn về nhà nờn thụi. Anh về nhà cũng chỏn. Mà đi chơi một mỡnh khụng cú mày cũng chỏn
Tụi định hỏi là vỡ sao Thanh khụng về nhà khi cỏi lưng sưng tấy đỏ thế này. Tại sao Thanh lại đến nhà tụi. Những lỳc như thế này Thanh khụng tỡm đến mẹ, tỡm đến gia đỡnh mà lại tỡm đến tụi. Lý do vỡ sao chỉ mói đến tận sau này tụi mới biết. Cũn hụm đú tụi khụng hỏi vỡ đú là chuyện riờng của gia đỡnh Thanh, nếu Thanh tin tưởng tụi thỡ Thanh sẽ kể. Tụi vừa đấm lưng vừa tếu tỏo để Thanh đỡ đau.
– Điờu vừa thụi, chắc hụm qua lại ra dốc Bỏc Cổ để “hành nghề” chứ gỡ? Chắc là khụng biết cỏch, fuck mạnh quỏ làm nú đau nú cấu cho mới bị thế này chứ gỡ?
Thanh chỉ cười. Vỡ thực ra tụi và Thanh đó quỏ hiểu và thõn nhau (thậm chớ đó nude trước mặt nhau và cũn tắm chung) thỡ đứng núi là tụi trờu Thanh là cave đực mà kể cả tụi cú trờu Thanh là đồ đồng tớnh luyến ỏi thỡ Thanh cũng khụng phản ứng gỡ đõu. Mà tụi cũng vậy. Tụi tắt nụ cười và núi nghiờm tỳc:
– Anh Thanh à, lưng anh thế này, về nhà núi với mẹ. Mẹ xem và cú thể sẽ cho anh đi vật lý trị liệu hay chữa trị chứ để thế này khụng ổn đõu
Thanh lắc đầu ngoày ngoạy ra hiệu ý bảo tụi là cứ đấm lưng đi. Mói sau này tụi mới hiểu cỏi lắc đầu là gỡ. Tụi lại tếu tỏo:
– Chứ anh mà cú mệnh hệ gỡ là bố mẹ anh khúc hu hu đấy
Thanh lườm và lấy tay vỗ vào chim tụi một cỏi. ễi chỳa ơi, Thanh đó vui vẻ trở lại. Thanh là vậy, mỗi lần bị tụi trờu tức, chẳng biết làm gỡ chỉ biết vỗ chim tụi thụi. Mấy lần đầu cũng giật nảy mỡnh và kờu lờn “Đau em” nhưng bõy giờ bị vỗ nhiều nhờn rồi. Nhưng Thanh cú vỗ chim tụi thỡ tụi cũng chưa tha cho Thanh, tụi tiếp:
– Chứ em là em khúc cho anh thế này này. Hu hu hu anh Thanh ơi, sao anh chết……. muộn thế hu hu hu