Cả hai cùng cười. Thanh nhìn vào màn hình, chương trình cài win vẫn chưa chạy xong, Thanh thở dài và vươn vai. Tôi đoán chắc là Thanh mỏi lưng nên bảo Thanh nằm xuống giường tôi đấm lưng cho. Nhưng chương trình cài win lại đòi người cài đặt định dạng thời gian, ngôn ngữ hay cái gì đó. Thanh hỏi ý kiến tôi xem có thích để chế độ gì đó tôi cũng không biết nên tôi nói:
– Sao cũng được tuỳ anh. Àh, anh muốn làm gì em thì anh làm em không phản đối đâu he he he
– Nói linh tinh
Thanh rít lên. Sau khi định dạng xong thì Thanh trèo lên giường. Tôi lại trêu Thanh nói:
– Muốn đấm lưng chứ gì? Thì nằm xuống, cởi quần áo ra
– Cái gì hả mày, mày còn bắt tao nude ở đây hả mày?
– Không em đùa đấy, chứ chẳng nhẽ anh định nude ở đây thật á? Chỉ cần vén áo lên thôi
Tôi có tài xoa bóp đấm lưng nên không khó khăn tôi làm Thanh phê. Nhưng ngồi thế này mỏi quá. Tôi vỗ lên mông Thanh và hỏi:
– Em mỏi quá, em ngồi lên mông anh được không, anh có chịu nổi không?
– Vô tư, anh mày đây hơi bị khoẻ đấy
– Anh gầy thế kia liệu có chịu nổi không?
– Coi thường anh mày quá đấy, anh mày gày nhưng khung ngực lớn hơn mày nhiều đấy
Quả đúng như vậy, Thanh đẹp trai, bụng thon nhưng khung ngực lại lớn. Sau khi đấm lưng thì chúng tôi hoàn tất những công đoạn cuối cùng của việc cài Win. Thanh về và còn rủ tôi đi uống nước và lại nói chuyện rất nhiều.
Từ đó chúng tôi thực sự trở thành những người bạn khá là thân. Nhưng đối với tôi Thanh có lẽ cúng chỉ là một người bạn tạm thời, hết năm là coi như lại ra đi bây giờ ấy mà. Mà cũng có khi là hết kỳ. Còn Thanh lúc đó cũng không coi tôi là người bạn thân nhất của Thanh. Vì sao ư? Hãy chờ phần kết của câu chuyện. Còn tại sao một mối quan hệ tưởng chừng như là xã giao là tạm thời sao bống nhiên lại trở thành một tình yêu thì hãy chờ tiếp những phần sau nhé. Chuyện của chúng tôi rất dài và ly kỳ, và cũng không biết gọi là chuyện tình hay là chuyện khiêu dâm. Tôi viết ra đây để chia sẻ với mọi người. Mọi người muốn hiểu sao thì hiểu. Tôi không quan tâm
Đó là tên vị lớp trưởng của lớp 623, lớp mà chúng tôi (tôi và Thanh lại vẫn học cùng nhau, thế mới là duyên số chứ) đã được sắp xếp vào học kỳ 2 của năm thứ 3. Đó là một gã đẹp trai. Không hiểu vì sao, tôi rất xấu trai nhưng toàn chơi với những gã đẹp trai và đương nhiên cả những cô gái xinh đẹp nữa. Tôi quen Thêm trong một tình cảnh…. Không biết có nên gọi là khêu dâm hay không nữa. Học kỳ đó chúng tôi học môn cầu lông ở một trung tâm thể thao ở ngoài trường. Trong khi tôi đang ra chỗ lấy xe và đi về thì Thêm đi từ trong đi ra, từ đằng sau khoác tay lên vai tôi làm tôi giật mình tôi xoay lại và tay tôi tung tăng thế nào mà chạm nhẹ vào cu của Thêm một cái. Có vẻ như là Thêm không để ý nên tươi cười nói với tôi:
– Đây là Lâm đúng không?
Tôi hơi ngại nhưng cố gắng giữ bình tĩnh và nở nụ cười đáp lại. Thêm tiếp:
– Ông đi xe đạp à? Nhà ông ở đâu nếu tiện đường mai tôi đi học tôi qua đón.
– Nhà tớ ở Bạch Đằng
– Thế thì không tiện đường rồi. Nhà tôi ở Hà Tây cơ, nếu ông ở Thanh Xuân hay Đống Đa thì có khi tôi sẽ đưa ông về
– Cảm ơn lòng tốt của ông
Tôi đi về và trong lòng mừng thầm, từ bé đến giờ mới có người tự nhiên quan tâm đến mình đến thế. Từ trước đến nay chỉ có tôi quan tâm đến người khác thôi. Nhất là lúc này đây tôi lại vừa chuyển nhà, bạn bè cũ mất hết, trong đó có Thanh. Tôi không nghĩ là tôi gặp lại Thanh. Tôi cảm thấy cô đơn quá đỗi. Nhất là lúc này đây bọn con trai đi đá bóng hết cả. Mà tôi thì không khoái cái môn thể thao vua ấy. Tôi lùi lũi đạp xe về một mình. Thì hình như có ai đang đi xe máy sau lưng tôi. Tôi quay lại, đó là Thanh. Tôi kêu lên:
– Ơ, anh Thanh, anh đi đâu đây, anh không đi đá bóng với bọn nó à?
– Không, anh không thích. Mày chuyển nhà rồi à? Nhà mày ở đâu?
– Tiếc là em không có xe máy nếu không thì em đưa anh về nhà em hôm nay luôn
– Anh kéo mày đi lo gì?
Thanh nói và đưa tay ra. Tôi đưa của mình ra. Thanh thì cầm lấy tay tôi và rịn tay ga và kéo tôi đi. Vì tôi đi xe đạp nên ăn mặc khá phong phanh. Nên khi được Thanh kéo tôi đi với tốc độ xe mày thì tôi co người lại và kêu lên:
– Úi, lạnh quá anh ơi
Thanh nhìn tôi và cười duyên chết đi được. Hôm đấy Thanh đến nhà của tôi và ngồi nghịch máy tính của tôi và hỏi tôi:
– Mày xoá hết ảnh pêđê đi chưa?
– Em chưa, em quên mất đấy. Anh xoá giúp em đi
– Ùh
– Àh, mà thôi anh ơi, mẹ em ở nhà nhìn thấy thì chết, để sau đi anh
Thanh lại ngồi chơi game và gãi chim. Tôi tia thấy và kêu khẽ:
– Này, không cho gãi chim ở đây đâu nhé.
Thanh lườm tôi, giơ nấm đấm ra để lên trước chim tôi rồi buông nấm đấm ra vỗ nhẹ lên chim tôi một cái làm tôi giật mình, mặt mũi nhăn nhó (giả vờ). Từ hôm đó Thanh biết nhà mới của tôi. Đến tận giờ phút này thì tôi đã xác định đây sẽ là người bạn thân nhất của đời mình. Bởi Thanh là người duy nhất học cùng tôi đến tận bây giờ. Hơn nữa chúng tôi cũng hợp nhau nhiều thứ. Thanh giỏi giang, cái gì cũng biết, cái gì cũng sành điệu. Không như tôi chỉ hát và nhảy là siêu không ai bằng chứ còn cái gì cũng tậm tịt. Chơi với Thanh tôi sẽ học được nhiều thứ. Sau nhiều năm, giờ đây chúng tôi đã ngồi cạnh nhau hằng ngày đi học, trò truyện và cười đùa, tâm sự như những người bạn. Tôi ngày càng phát hiện ra tôi và Thanh tuy có nhiều điểm khác nhau nhưng lại có những điểm giống nhau một cách rất tình cờ và ngẫu nhiên. Cả hai đều là con út, cả hai đứa đều là con ngoài ý muốn (khi mẹ tôi mang thai tôi cũng muốn bỏ tôi đi, Thanh cũng vậy), đều đã 2 lần thoát chết lúc nhỏ (tôi một lần bị đũa chọc vào mắt tưởng mù nhưng hoá ra không và một lần suýt bị chết đuối, Thanh cũng vậy một lần bị ngộ độc thức ăn và cũng lần suýt bị chết đuối), ngoài ra hai thằng thuộc vào thành phần thích buôn chuyện khủng khiếp, thích nhạc quốc tế lắm. Tôi thích Christina Aguilera, còn Thanh thích Jennifer Lopez. Cả hai đều ghét Britney Spears. Tuy chúng tôi thần tượng 2 pop girl này nhưng kiến thức âm nhạc lại phủ rộng khắp các thể loại. Cả hai lại đều thích bói toán. Tôi chuyên xem bói tây phương còn Thanh thích xem bói Đông Phương. Cuối cùng cả hai đều đã chia tay với người yêu và lập một hòm mail để liên lạc với người xưa. Chúng tôi đã trao đia chỉ email cho nhau rồi.
Đó là một năm mà tôi ngập tràn trong tình bạn với Thanh và Thêm. Lẽ ra nếu Thanh và Thêm không khắc nhau thì tôi đã không phải khó xử. Thanh luôn nói xấu Thêm với tôi nào là cái thằng ba hoa, khoác lác, hứa suông,….Còn Thêm thì cũng nói Thanh là thằng kiêu ngạo, đanh đá, khó tình và khó chịu…. Tôi chỉ biết nhe răng cười trừ. Cả hai người luôn cãi nhau trong một vấn đề. Tôi cũng cảm thấy khó xử lắm. Thêm giúp tôi nhiều lắm, cho tôi vay tiền, mua tài liệu cho tôi, chở tôi đi đến những nơi tôi cần, rủ tôi đi mua quần áo thể thao, rủ tôi đi cổ vũ bóng đá. Cũng đã có lần Thêm giận tôi ghê gớm vì đã thất hứa không tham gia cổ vũ bóng đá cho Thêm. Thêm không nói với tôi câu nào mấy hôm liền. Tôi định xin lỗi Thêm và cũng định cho Thêm một trận là Thêm đã bỏ bom tôi bao nhiều lần. Nhưng tôi chưa kịp nói thì Thêm lại tiến đến trò chuyện vời tôi trước. Thực ra đó cũng là một nguyên nhân khiến tôi thân với Thanh hơn là với Thêm. Thanh không hứa hẹn nhiều như Thêm nhưng đã hứa gì thì chắc chắn sẽ thực hiện (tính tôi cũng vậy) hơn nữa Thêm thích thể thao lắm, thích bóng đã lắm và không nghe nhạc quốc tế bao giờ nên không trùng sở thích với tôi. Với cả Thanh có nhà ở Phố Huế của ông anh gần nhà tôi nên khi cần là tôi có thể gọi Thanh và Thanh đến ngay một cách dễ dàng. Thanh cũng hay gọi điện để buôn với tôi. Hơn nữa tôi vơi Thanh là một mối quan hệ có tính lịch sử lâu bền. Còn Thêm thì tôi không tin là có thể có một mối quan hệ lâu bền với Thêm. Mà cái tôi cần bây giờ là một mối quan hệ lâu bền, tôi thực sự đã quá mệt mỏi với những mối quan hệ chóng vánh rồi. Chính vì vậy tôi đã chọn Thanh và nhạt nhoà bớt với Thêm vì tôi không muốn khó xử. Và sau này tôi đã phải ân hận đã làm tổn thương một người bạn tốt như Thêm. Vì sao ư? Chờ phần kết sẽ rõ.
Bọn tôi đã chọn khoa từ năm thứ 3 nhưng bọn tôi chỉ thực sự học các môn chuyên ngành vào kỳ cuối cùng của năm cuối (chỉ được hơn 1 tháng). Nên nhà trường bắt các sinh viên chọn khoa kỹ lưỡng một lần nữa. Lúc đầu lớp tôi nhiều người học Kinh Tế Đối Ngoại lắm nên tôi cũng a dua đi theo vì ở đó có Thanh, có Hiền, có Hà, có Nhung…..toàn những người tôi quý. Mọi chuyện tưởng như đã ổn định thì bỗng nhiên khoa Thương Mại cử người lên tuyên truyền như thế nào mà chúng nó chuyển sang học lớp Marketing và Kinh Doanh Thưong Mại Quốc Tế hết cả, chỉ còn một mình tôi với Thanh. Thêm thì tích cực rủ tôi sang học Marketing với Thêm. Trong suốt 2 tuần lớp Marketing đang thành lập, không ngày nào Thêm không nhắn tin rủ rê, thậm chí còn định nói chuyện với bố mẹ tôi, thế mới kinh. Nhưng tôi không muốn bỏ Thanh lại một mình ở lớp Kinh Tế Đối Ngoại. Tôi đã từng trải quá cảm giác bị bỏ lại một mình vào một cái lớp lạ hoắc vào năm thứ 2. Tôi không muốn Thanh lại mất gần một tháng để kết thêm bạn mới. Mà kỳ cuối chỉ có hơn 1 tháng thôi. Giá như chỉ cần có một ai đó mà Thanh quý học cùng Thanh thôi như Tạ Hiền hay Thanh Nhung……thì tôi sẽ quay về với khoa mà ban đầu mà tôi đã chọn là Kinh Doanh Thương Mại Quốc Tế, nhưng đằng này tôi mà đi là Thanh chỉ còn một mình. Hơn nữa Thanh đang cầm của tôi một cái đĩa MP3 cực đỉnh, gồm toàn những bài đỉnh nhất từ thuở xa xưa “A time for us” cho đến những bài mới cóng của năm 2001. Bây giờ mua không còn, cái đĩa MP3 đó thực sự là bộ sưu tập quý giá của tôi cũng như đối với những ai thích nhạc quốc tế. Tôi đòi Thanh mãi không trả. Tôi muốn lấy về. Âm nhạc là tất cả đối với tôi. Đó là điều bất lợi khi tôi và Thanh trùng sở thích chứ nếu là Thêm thì nó không thèm đếm xỉa đến cái đĩa đó của tôi. Mà tôi học lớp khác thì coi như tôi mất Thanh và mất cả đĩa. Thế cho nên tôi đã nhắn tin lại cho Thêm là: “Dù tôi và ông không học cùng lớp thì vẫn cứ là bạn bè, ông cứ làm như tôi chết rồi không bằng”. Hôm sau Thêm không rủ tôi nữa mà chỉ buồn bã nói với tôi:
– Chẳng nhẽ Lâm chỉ muốn đi theo Thanh thôi à?
Tôi không nói gì. Tôi cảm thấy mình thật là tàn nhẫn. Đã làm tổn thương một người bạn tốt và tôi đã phải ân hận vì điều đó sau này. Bởi sau này khi tôi và Thanh không chơi với nhau nữa, thì Thêm đã là người ở bên cạnh tôi và làm tôi vui. Cách đây mấy hôm thôi khi tôi còn đang hoàn thành những dong cuối của câu truyện này thì Thêm rủ tôi đi chơi, qua chỗ Thêm làm việc, một cửa hàng bán sắt thép. Rủ tôi ở lại ngủ trông hàng với Thêm, chúng tôi chơi, uông rượu, hát hò, nhảy nhót đến khi mệt nhoài thì lăn ra ngủ. Thêm tốt như vậy đó vậy mà tôi đã làm gì. Tôi thật ân hận và biết lỗi quá chừng. Nhưng đó là chuyện của hiện tại. Còn trở về với thời kỳ khi chúng tôi còn đang ngồi trên ghế nhà trường. Tôi đã làm tổn thương Thêm để đến với người bạn mà tôi chọn. Đó là Thanh.
Có thể nói ở khoa Thương Mại thì lớp Kinh Doanh Thương Mại là được ưu tiên nhất, vì đó là lớp học đông nhất (2 lớp) nên được ưu tiên học hội trường lớn, lại đông vui, nhiều giáo viên dạy giỏi và ổn định. Còn lớp Marketing tuy chỉ là một lớp nhỏ nó cũng khá lởm khởm nhưng bù lại lớp đó là một lớp vui. Còn lớp của tôi vừa nhỏ lại vừa chẳng vui. Tôi suy nghĩ nhiều ghê lắm. Đó không phải là chuyên ngành tôi thích, tôi vào học lớp này là vì Thanh và một cái đĩa MP3. Có đáng không khi mà Thanh cũng đang chán đời vì cái lớp Kinh Tế Đối Ngoại không thú vị như là Thanh nghĩ, Thanh không mấy khi đi học. Đã rất nhiều lần Thanh làm đơn xin chuyển sang lớp Kinh Doanh Thương Mại Quốc Tế nhưng không được. Tôi đâm ra cũng hoảng theo và cũng muốn chuyển sang lớp khác học, nhưng thực sự bỏ Thanh mà đi tôi không nỡ. Còn cái đĩa của tôi thì sao. Cứ vậy. 2 tuần đầu tiên của lớp Kinh Tế Đối Ngoại Thanh gần như không đi học, tôi phải điểm danh cho Thanh bao nhiêu lần ấy. Tôi tự dằn vặt mình là đã hi sinh vì một con người không xứng đáng với mình. Nhưng trong 2 tuần cuối của kỳ cuối này Thanh lại đi học khá đều và đó là khoảng thời gian dành riêng cho chúng tôi thực sự. Ngồi cùng nhau hằng ngày, tôi chỉ biết nói chuyện với Thanh, còn Thanh cũng chỉ biết nói chuyện với tôi thôi. Nói chuyện trên trời dưới biển, yêu đương, âm nhạc, tình dục, giới tính đủ hết cả, chuyện cười, những clip hài được phát tán trên mạng, chơi bài….Rồi tôi nghĩ ra trò ngoáy tai bằng tóc. Trò này tôi được thằng bạn chỉ cho tôi hồi học cấp 2. Và mới kỳ cuối của năm thứ 3, tôi quay lại với trò này nhờ Vương, một người bạn học cùng hội trường với tôi. Hắn chỉ tôi lấy sợi tóc dài của con gái rồi gấp đôi và xoắn vào, rồi buộc phần đuôi tóc lại cho khỏi bung ra rồi bắt đầu đưa vào tay và ngoáy. Nhưng tôi ngại ngoáy cho Vương lắm, hắn cứ rên i ỉ như là đang hứng tình ấy, tôi ngại lắm. Và giờ thì tôi làm trò đó với Thanh. Nhìn Thanh đang nhắm nghiền mặt và khuôn mặt thì đang sung sướng một cách khó tả, làm tôi chỉ biết phì cười, còn Thanh thì cũng mỉm cười vì ngượng. Nhiều khi thấy tôi cười nhiều quá Thanh còn giả vờ uốn éo cứ như là đang được “mút cu” vậy làm tôi ngại quá đập vào vai Thanh một cái và bảo: “Nào nằm im”. Lúc đầu tai Thanh cũng nông lắm, chỉ chọc vào được có một tí thôi, và cũng chỉ ngoáy được 5 phút thôi là Thanh đã phải dừng lại vì ù tai và đau. Tôi mới trêu: “Mới được 5 phút mà đã ướt quần rồi à? Đúng là cái đồ yếu sinh lý”. Thanh lại lườm và cãi lại tôi: “Có mày yếu sinh lý thì có”. Nhưng sau này thì tôi có thể ngoáy tai cho Thanh cả chiều và chọc vào khá sâu. Tôi cũng rất muốn thử xem cảm giác bị ngoáy tai bằng tóc xem nó thế nào, nên tôi cũng tự ngoáy cho mình (đời tôi khổ vậy muốn sướng thì chỉ có tự mình phục vụ mình thôi). Ôi công nhận sướng thật, nó cứ nhột nhột, phê phê. Cảm giác giống như là mình là đồ con gái hư thân đang bị một thằng boy điệu nghệ fuck vào lồn vậy. Cũng hơi đau đau lúc đầu nhưng về sau thì phê lắm chỉ muốn kéo dài càng lâu càng tốt. Nhưng vì tự phục vụ nên thỉnh thoảng chọc phải màn nhĩ đau gần chết lại phải bỏ ra. Cũng có lúc thì chạm vào phần nhạy cảm nào đó mà tự nhiên có cảm giác rùng mình như có dòng điện chạy qua vậy, nhìn tôi lúc đó trông buồn cười lắm, nên Thanh cũng cười tôi còn tôi thì ngượng. Thanh nhìn tôi tự ngoáy tai cho mình khá khó khăn nên mới bảo tôi: “Để anh ngoáy cho”. Tôi nằm xuống và Thanh bắt đầu ngoáy. Ôi có người ngoáy tai cho sướng thật. Giờ thì đến lượt Thanh cười phì vì nhìn tôi phê quá. Và giờ thì đến lượt tôi uốn éo một cách đầy nhục dục để trêu lại Thanh. Và Thanh cũng phản ứng giống hệt tôi là lấy tay vỗ nhẹ vào vai tôi và nói một câu rất chi là “xâm phạm bản quyền”: “Nào nằm im. Hôm nay được anh Thanh ngoáy tai cho sướng nhé”. Tôi bĩu môi: “Eo ơi sướng quá, tối nay……. ác mộng”